Đấu Phá Thương Khung

Chương 129: Độc chiến đấu sư: Diễm phân phệ lãng thước




Nhìn thiếu niên đột nhiên bình tĩnh trở lại, Mục Xà nhíu mày nắm thật chặt đại đao trong tay, cười lạnh nói:"Ta không tin hôm nay ngươi có thể mọc cánh mà bay đi được!"

Bước từng bước dài, Mục Xà chậm rãi hướng tới Tiêu Viêm, đợi đến khi đã khá gần, bàn chân đột nhiên dậm xuống, thân hình bắn tới, đại đao trong tay hướng Tiêu Viêm mà bổ xuống.

Cảm nhận được kình khí sắc bén xé gió trước mặt, Tiêu Viêm khuôn mặt một mảnh ngưng trọng, đấu sư cùng đấu giả, cơ bản là hai cấp bậc khó có thể đem ra so sánh, bằng thực lực của hắn hiện giờ căn bản rất khó có thể chống đỡ Mục Xà hơn mười hiệp.

Nhờ vào năng lực tránh né xuất sắc, Tiêu Viêm thân thể nghiêng qua, cước bộ lui nhanh tránh được lần công kích dò xét này của Mục Xà, hai chân xoay một cái, liền quỷ dị xuất hiện bên trái Mục Xà, đấu khí trong cơ thể cấp tốc lưu động, tay phải mang theo huyền trọng xích nhắm đầu hắn mà hung hăng đánh xuống.

Kình khí hung hãn truyền đến đỉnh đầu cũng không làm cho Mục Xà quá mức kinh hoảng, đại đao trong tay lập tức nhấc lên hướng phía trên khảm tới.

"Đang!" Hắc xích cùng đại đao tương giao, đốm lửa văng khắp nơi, âm thanh kim thiết thanh thuý chậm rãi vang vọng bên vực sâu.

Lần đầu cùng đấu sư cường giả giao thủ, Tiêu Viêm coi như là lĩnh giáo được một chút đấu khí trình độ đấu sư, kình khí truyền đến huyền trọng xích đủ làm cho hắn phải thối lui vài bước mới có thể hoá giải.

So với Tiêu Viêm, Mục Xà có vẻ thong dong hơn rất nhiều, chỉ là lui ra sau nửa bước, thân thể đã vững vàng trụ lại.

"Đoàn trưởng, giết hắn, thay tam đương gia báo thù!"

"Giết hắn!" Nhìn Tiêu Viêm một chiêu đã rơi xuống hạ phong, thành viên Lang Đầu dong binh đoàn chung quanh nhất thời hưng phấn gào lên.

"Vũ khí thật nặng!" Ánh mắt thoáng hiện một nét kinh nghi, Mục Xà gắt gao nhìn chằm chằm trọng xích màu đen trong tay Tiêu Viêm, sợ hãi lắc đầu than, chợt cười lạnh liếc Tiêu Viêm: "Nếu như ngươi chỉ có chừng đó bản lãnh, vậy hãy thức thời đem đồ vật giao ra đây đi."

Lắc lắc bàn tay có chút ê ẩm tê dại, Tiêu Viêm ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Mục Xà, trọng xích trong tay chậm rãi giơ lên, thở ra một hơi trọc khí, sau đó dột nhiên lại nhắm nghiền hai mắt.

Nhìn Tiêu Viêm lúc này có hành động quỷ dị, Mục Xà chau mày, có chút đắn đo tự hỏi tiểu tử kia rốt cục là đang làm gì.

Lang Đầu dong binh đoàn thành viên đang vây quanh Tiêu Viêm, cũng bị hắn cử động khiến cho sửng sốt, bất quá chỉ một lát sau đều khoanh tay đứng nhìn, ánh mắt khi giễu như nhìn thấy chuột rơi vào tay mèo, nhất định chỉ có đường chết. Bọn họ xem ra, lần này mặc kệ Tiêu Viêm giãy dụa như thế nào, cũng tuyệt đối khó có khả năng thoát khỏi tay đoàn trưởng có thực lực nhị tinh đấu sư.

Ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm Tiêu Viêm đang nhắm nghiền, Mục Xà trong lòng thoáng hiện một tia bất an, đặc biệt là khi hắn đột nhiên cảm thấy năng lượng xung quanh ba động kịch liệt, sự bất an càng hiện rõ trên khuôn mặt.

Hai tay nắm chặt đại đao, Mục Xà trong lòng bất an cũng không thèm để ý tới thân phận chênh lệch của hai bên nữa, dè dặt chậm rãi hướng Tiêu Viêm tiến tới.

Nhìn Mục Xà thần sắc ngưng trọng, chung quanh lính đánh thuê cũng đã nhận thấy một tia không thích hợp, hai mặt liếc nhìn nhau, vũ khí trong tay vô thức nắm chặt thêm vài phần.

"Giả thần giả quỷ, đi tìm chết đi!" Bước tới một bước nữa, Mục Xà đã tiến vào phạm vi công kích, khuôn mặt hiện lên một nét dữ tợn, đại đao trong tay không chút chần chừ hung hăng khảm tới Tiêu Viêm.

"Chậm..." Hai tròng mắt đóng chặt chợt mở ra, Tiêu Viêm trong miệng phun ra một tiếng lạnh như băng, huyền trọng xích trong tay đột nhiên nhấc lên, sức nóng trên thân xích từ từ tăng lên, cũng là Tiêu Viêm lần đầu tiên khống chế.

"Diễm Phân Phệ Lãng Xích!"

Theo tiếng quát trong lòng Tiêu Viêm, thiên địa năng lượng nơi vực sâu đột ngột lưu động, bằng mắt thường cũng có thể thấy được vô số dòng năng lượng như bị hấp dẫn, điên cuồng quán chú vào huyền trọng xích trong tay Tiêu Viêm.

Mà theo năng lượng điên cuồng quán chú vào, huyền trọng xích phóng thích nhiệt độ càng kinh khủng, ngày càng nóng cháy, những đường vân kì dị trên xích giờ phút này đã toả ra ánh sáng màu hoả hồng.

Đồng thời với tiếng quát trong lòng, Tiêu Viêm trong cơ thể đấu khí cơ hồ tuôn ra như thủy triều, chỉ trong chốc lát, đấu khí tràn đầy trong cơ thể đã trở nên trống rỗng.

Cảm giác được đấu khí trong cơ thể sắp cạn kiệt, Tiêu Viêm miệng khẽ nhúc nhích, nuốt vào bụng một viên hồi khí đan đã được giấu sẵn trong miệng.

Có hồi khí đan cầm cự, Tiêu Viêm lúc này mới có được chút lực cuối cùng để sử dụng, trọng xích trong tay đã trở thành một mảnh hoả hồng phóng thích nhiệt độ khủng bố, xẹt qua không trung, sau đó hướng tới Mục Xà vẻ mặt đang hoảng sợ mà khảm ngang một đường.

Nơi thân xích đi qua, xa xa nhìn qua giống như không gian bị bốc hơi vặn vẹo.

Sau khi Tiêu Viêm đem một tia đấu khí cuối cùng quán chú vào trong huyền trọng xích, trên đỉnh xích quang mang chợt loé, một đạo loan nguyệt hồng mang dài nửa trượng như thiểm điện tách ra khỏi trọng xích, mang theo sức nóng kinh người hung hăng bổ về phía Mục Xà.

Bên trong tầm mắt, một mảnh hồng quang lóe ra, đúng lúc loan nguyệt hồng mang từ trong trọng xích phóng ra, đồng tử Mục Xà chợt co rút lại như lỗ kim. Đấu khí ngưng hình ngoại phóng? Chính là ít nhất phải đạt đại đấu sư mới có khả năng phóng thích a, tiểu tử trước mặt này bất quá mới chỉ tới đấu giả cấp bậc, làm sao có thể phóng xuất ra ngưng khí công kích hoàn mỹ như thế?

Trong lòng rung động chỉ thoáng xẹt qua, Mục Xà căn bản không kịp suy nghĩ sâu xa cái vấn đề khó hiểu này, đấu khí trong cơ thể tuôn ra, đạm thanh sắc đấu khí bám vào đại đao, giống như dát lên thân đao một tầng thanh sắc năng lượng mỏng như một chiếc lá.

"Phong nhận đao vũ!"

Thở sâu một hơi, đại đao Mục Xà trong tay chợt vũ lộng, tàn ảnh thanh sắc đại đao một chuôi tiếp một chuôi không ngừng hiện lên, nhìn qua giống như là đang hợp thành một mảng lưới đao dày đặc trước mặt Mục Xà.

"Phong nhận đao vũ" này, là đấu kĩ cao cấp nhất mà Mục Xà có đủ khả năng nắm giữ, huyền bậc hạ cấp, bằng đấu kĩ này hắn từng vài lần lấy được danh hiệu đệ nhất nhân của Thanh Sơn Trấn, mà hiện tại đối mặt với loại công kích thần bí quỷ dị này của Tiêu Viêm, Mục Xà rất thận trọng. Để cho chắc chắn, hắn dĩ nhiên là trực tiếp vận dụng chiêu thức cực mạnh của bản thân.

Hồng sắc nguyệt mang vừa loé lên đã tới nơi, đánh thuê vây xem còn chưa kịp nhìn rõ hồng mang kia đến tốt cùng là cái gì, thì một tiếng như kinh lôi đã nổ vang.

"Oanh!"

Theo âm thanh như sấm sét, nơi Mục Xà đang đứng bùn đất bắn tung tóe lên không trung, ngay sau đó một đạo nhân ảnh từ trong bùn đất đột ngột bắn ra, hai chân gắt gao cắm sâu dưới đất, sau khi bị bắn lùi có hơn mười bước, cuối cùng thân thể nặng nề đánh vào một gốc cây đại thụ, nhất thời đại thụ ầm ầm nổ tung, mà lúc này bóng người mới chậm rãi dừng lại. Mọi người ánh mắt vừa nhìn, nhất thời hít vào một hơi lương khí, nguyên lai bóng người chật vật đến mức này, cư nhiên lại là đại đấu sư Mục Xà!

Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Mục Xà sắc mặt trắng bệch đã có nét hoảng sợ, mọi người nuốt một ngụm nước bọt, sau đó không hẹn mà cùng đem ánh mắt hướng về phía chỗ bùn đất bay loạn, chỉ thấy từng đạo khe nứt lan tràn ra, sau khi khếch tán hơn mười thước mới chậm rãi ngừng lại. Mà ở trung tâm, một cái hố sâu chừng nửa thước, rộng hơn một thước xuất hiện trong mắt, làm cho lòng người rúng động. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Nhìn cái động bị khoét xuống chói mắt kia, lại xem sắc mặt tái nhợt của Mục Xà, trên vực sâu hoàn toàn yên tĩnh, mọi người trong đầu đều là một trận mê muội. Một người thực lực chỉ khoảng chừng ở bát tinh đấu giả, dĩ nhiên lại có thể đem một gã đại đấu sư đã xuất ra huyền bậc đấu kĩ làm cho chật vật như vậy?

Sự thật tàn khốc, làm cho mọi người khóe miệng giống như bị rút gân mà co quắp lên.

Bùn đất bay đầy trời rốt cuộc cũng tan hết, bóng dáng thiếu niên cầm trong tay trọng xích cũng chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Thiếu niên sắc mặt cũng đồng dạng có chút tái nhợt, hai tay chậm rãi vuốt ve hắc xích, trong cặp nhãn đồng đen kịt tản ra sự cuồng nhiệt làm cho lòng người nguội lạnh.

Mặc dù sử xuất chiêu này địa bậc đấu kĩ cơ hồ làm cho Tiêu Viêm phải chịu đựng nguy cơ cắn trả, bất quá uy lực của nó làm cho Tiêu Viêm trong lòng tràn đầy vui mừng. Chênh lệch giữa đấu giả cùng đấu sư, đã được địa bậc đấu kĩ uy lực kinh khủng này bổ khuyết!

Kịch liệt ho khan vài tiếng, Tiêu Viêm lần nữa lấy ra một viên hồi khí đan quăng vào trong miệng, ánh mắt âm hàn nhìn chằm chằm lính đánh thuê chung quanh, trước sự chấn nhiếp này, những người bị nhìn qua đều sợ hãi đem tầm mắt né tránh.

"Giết hắn! Động thủ!"

Thô bạo đẩy tên lính đánh thuê đang dìu ra, Mục Xà song chưởng hổ khẩu máu tươi đã văng tung toé, cơ hồ ướt cả ống tay áo, trên khuôn mặt có một loại dữ tợn gần như điên loạn. Tiêu Viêm thực lực biểu hiện ra ngoài lúc này, đã làm cho vị đoàn trưởng đã kinh nghiệm qua không ít sóng gió trong lòng dâng lên một cỗ sợ hãi.

Tuổi còn nhỏ, không chỉ có thực lực tăng lên mau lẹ như thế, thần bí hơn nữa là còn sở hữu đấu kĩ có uy lực cực lớn, loại địch nhân này... Quả thực là cơn ác mộng của mỗi người đích, nếu như trên đời có thuốc trị hối hận, Mục Xà tình nguyện không trêu chọc đến vị thần bí thiếu niên này thêm một lần nữa.

Đương nhiên, trên đời cũng không hề có loại thuốc này, cho nên sợ hãi trong lòng Mục Xà cũng chỉ thuận lý thành chương mà chuyển đổi thành sát ý điên cuồng, chỉ có giết chết Tiêu Viêm, hắn mới có thể chính thức an tâm, giờ khắc này, Mục Xà thậm chí ngay cả việc Tiêu Viêm thân mang bảo vật cũng vứt qua một bên.

"Giết hắn! Hắn lúc này đã như đèn sắp cạn!" Mục Xà quát lên.

Nghe đoàn trưởng ra lệnh, lính đánh thuê chung quanh có chút chần chừ cũng đành phải nắm chặt vũ khí trong tay, sau đó dè dặt mà bao sát Tiêu Viêm.

"Hôm nay ngươi phải chết!" Gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên đứng bên vách núi, Mục Xà âm thanh dữ tợn.

"Xin lỗi, có lẽ không được như ý nguyện của ngươi."

Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Mục Xà bởi vì giận dữ mà trở nên vặn vẹo, Tiêu Viêm mặt đang tái nhợt dâng lên một nét đỏ ửng, thân thể khẽ run lên, một đôi cánh ưng màu đen dài chừng nửa thước đột nhiên quỷ dị bắn ra từ sau lưng.

Nhìn cánh ưng sau lưng Tiêu Viêm, mọi người lần nữa rung động.

Tiêu Viêm hai cánh rung lên, lập tức nhảy xuống vực sâu, hai cánh cấp tốc chấn động vài cái, sau đó trong ánh mắt thừ ra của mọi người mà nghênh ngang bay về phía vách núi đối diện.

"Hôm nay vây sát, Tiêu Viêm nhớ kĩ trong lòng, ngày sau nhất định sẽ hồi báo đầy đủ!"

Bóng lưng thiếu niên từ từ biến mất trong bóng đêm, song tiếng cười lạnh thản nhiên kia vẫn không ngừng quanh quẩn giữa không trung.