Đấu Phá Thương Khung

Chương 128: Truy sát: Diễm phân phệ lãng thước




Ma thú sơn mạch đang tĩnh lặng đột nhiên bị phá vỡ bởi vô số tiếng thét gào xen lẫn thanh âm đuổi giết. Bởi vì đội ngũ truy sát rất đông đã gây kinh ngạc cho không ít dong binh, vốn đang chuẩn bị liệp sát ma thú, quay đầu nhìn lại chỉ thấy một dòng người đông đảo rậm rạp nên cũng hiếu kì mà tiến theo. Bọn họ muốn nhìn xem đến tột cùng là thần thánh phương nào lại có thể gây nên cuộc truy sát đại quy mô như thế này.

"Bắt được Tiêu Viêm, trên người hắn có huyền giai công pháp!"

Trong lúc truy đuổi, Mục Xà nhìn một đội ngũ dong binh đang xem náo nhiệt, trên khuôn mặt thoáng hiện nụ cười âm hiểm, đột nhiên rướn cổ rống lên. Nghe đoàn trưởng quát như vậy, thành viên Lang Đầu dong binh đoàn phía sau liền rất cơ trí cùng kêu to lên, tin tức Tiêu Viêm trên người có mang huyền giai cấp bậc công pháp phiêu lãng truyền đi khắp dãy núi.

"Huyền giai công pháp?"

Bốn chữ này vừa lọt vào tai, cơ hồ tất cả đội ngũ dong binh đều sững lại liếc mắt nhìn nhau, thoáng hiện lên một nét tham lam.

Sau một lát tĩnh lặng, rốt cuộc đã có kẻ không cưỡng nỗi sức hấp dẫn của huyền giai cấp bậc công pháp mà nhanh chóng cầm vũ khí lao theo bóng lưng như ẩn như hiện, có kẻ dẫn đầu, đám dong binh xung quanh có chút do dự cũng nhanh chóng tiếp bước, lớn tiếng hô hoán gia nhập đội ngũ truy sát.

Nghe thanh âm quát tháo từ phía sau truyền đến, Tiêu Viêm đang chạy thục mạng khóe mắt lướt qua, thấy đội ngũ truy sát phía sau ngày càng khổng lồ, sắc mặt khẽ biến, thấp giọng mắng: "Tên vương bát đản này thật âm độc."

Tiêu Viêm cước bộ lướt nhanh trong rừng, mắt nhìn bốn phía tìm kiếm khu vực ma thú hay lui tới mà xông vào.

"Đến đây đi, ta lại muốn xem là các ngươi người đông hay là ma thú ở đây nhiều." Cười lạnh một tiếng, Tiêu Viêm lần nữa vùi đầu vọt mạnh.

"Tiểu tử, Ta hôm nay nhìn ngươi làm sao mà trốn được?"

Xa xa phía sau, Mục Xà quát lạnh một tiếng, thanh âm pha lẫn đấu khí như sư tử hống quanh quẩn trong rừng. Đối với thứ không có tính uy hiếp này Tiêu Viêm cũng không thèm nghĩ đến, chỉ để ý đến việc lao tới trước.

Thấy Tiêu Viêm không thèm đếm xỉa đến tiếng quát của mình, Mục Xà khóe miệng nhếch lên, con mắt híp lại, nhướng mày nhìn khoảng cách đang từ từ nới rộng, tốc độ của Tiêu Viêm hiện giờ có chút ngoài dự liệu của hắn.

Trong miệng chậm rãi thở ra một hơi,Mục Xà thân thể khẽ run, đấu khí màu xanh nhạt nhanh chóng bao trùm thân thể. Cúi đầu rống lên một tiếng từ trong cổ::"Hoàng bậc đấu kĩ: Phong tường bộ!"

Tiếng quát vừa dứt, trên hai chân đột nhiên tuôn ra đại lượng đấu khí xanh nhạt, liên tiếp từng đợt gió nhẹ hình thành trên hai chân. Bàn chân đạp mạnh trên mặt đất, Mục Xà thân hình phát ra tốc độ nhanh gần gấp đôi lúc trước.

"Kháo!" nghe tiếng rít gió mơ hồ vang đến từ phía sau, Tiêu Viên vội quay đầu lại thì thấy Mục Xà đang vọt tới rất nhanh, không khỏi cả kinh, từ ngón tay bắn ra một quả hồi khí đan, rất nhanh đem nuốt vào trong bụng, đấu khí đã tiêu hao giờ bắt đầu chậm rãi hồi phục.

"Hôm nay phải giết ngươi!"

Nhìn khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, khuôn mặt Mục Xà nảy lên thoáng hiện sát khí dữ tợn, điềm nhiên nói.

"Giết cái đầu con mẹ ngươi!"

Quay đầu lại mắng một câu, Tiêu Viêm tay phải đột nhiên đưa phía sau chém ra, một cỗ kình khí hung mãnh vô hình từ trong lòng bàn tay phun ra.

"Hừ!" Kình khí mặc dù vô hình, bất quá tên đoàn trưởng có thể cảm nhận được phong áp do nó gây ra, hừ nhẹ một tiếng, lập tức huy quyền đầu oanh kích về phía trước, nhất thời một trận cuồng phong xuất hiện trước người hắn rồi bạo phát, cuối cùng giao chiến với cỗ kình khí vô hình.

"Thình thịch!"

Hai cỗ kình khí hung mãnh va chạm nhau, trực tiếp hủy đi thảm cỏ phía dưới, cả một ít cành cây gầy yếu cũng bị chặt đứt.

"Quả nhiên có chút lực lượng, khó trách kiêu ngạo như thế."

Lần đầu cùng Tiêu Viêm giao thủ, trong mắt Mục Xà thoáng hiện nét kinh dị, cười lạnh một tiếng.Bàn chân lần nữa đạp mạnh trên mặt đất, thân hình di động bắn xa hơn mười thước.

"Tiểu tử, chết đi!"

Cước bộ liên tục đạp xuống, khoảng cách giữa Mục Xà và Tiêu Viêm ngày càng gần, nhìn thanh niên đang chạy thục mạng phía trước nhe răng cười nói.

"Chết con mẹ ngươi…!"

Tiêu Viêm thô tục chửi làm Mục Xà tức giận đến xanh mặt.

Nghiêng nghiêng đầu, Tiêu Viêm phiêu đãng liếc nhìn vẻ mặt âm trầm của Mục Xà, không xa phía sau hắn là đội ngũ truy sát khổng lồ.

Bất đắc dĩ thở dài một hơi, Tiêu Viêm chép chép miệng, song chưởng nắm lấy huyền trọng xích sau lưng, cước bộ trầm xuống đem rút ra, bàn tay vừa lật liền thu vào trong giới chỉ

"Ngươi cứ chậm rãi mà đuổi, ta cùng chơi với ngươi"

Quay đầu lại cười lạnh một tiếng, Tiêu Viêm mũi chân đạp mạnh trên mặt đất, tốc độ chợt tăng vọt, quần áo được phủ lá cây nhanh chóng hóa thành đạo bóng xanh, giống một đầu báo tử xanh biếc lủi nhanh vào rừng rậm âm u.

Nhìn tốc độ Tiêu Viêm đột nhiên tăng vọt, Mục Xà biến sắc, cảm thấy bất khả tư nghị, lấy chính mình thực lực nhị tinh đấu sư phong thuộc tính, sau khi sử dụng thân pháp đấu kĩ mà cũng không đuổi kịp một gã đấu giả? Điều này thực sự tạo cho hắn một chút đả kích.

"Xem ra hắn trong sơn động tìm được không ít chỗ tốt a?... "

Không biết tình huống cụ thể của Tiêu Viêm, hắn chỉ có thể đoán là chắc hẳn trong sơn động ắt phải có bảo vật thần bí nào đó, nghĩ như thế, quyết tâm truy sát Tiêu Viêm trong lòng Mục Xà càng kiên định thêm vài phần.

Ngẩn đầu nhìn Tiêu Viêm mất hút trong rừng rậm, Mục Xà dưới chân tốc độ lại tăng lên vài phần, một mình vọt vào rừng rậm âm u.

Vừa mới vọt vào cánh rừng, một đạo kình khí hỗn loạn liền xé gió bắn đến trước người, Mục Xà sắc mặt hơi trầm rút ra đại dao bên hông, ngưng tụ đấu khí rồi bạo nộ chém ra một nhát.

"Xuy..."

Thanh âm đao nhận sắc bén chém vào thân thể vang lên nghe rất chói tai.

"Chi!"

Một tiếng rên thê lương vang lên ngay sau đó, nguyên lai Mục Xà huy đao bổ trúng gì đó, trông như là một đầu nhất giai ma thú thị huyết thử.

Mặt không chút thay đổi đem mũi đao từ trên người thị huyết thử rút ra, Mục Xà hướng xa xa nơi thân ảnh đang chạy trốn vừa động cước bộ, đang định đuổi theo thì hơn mười đầu thị huyết thử điên cuồng lao đến.

Bị một đàn thị huyết thử ngáng chân thế này, Mục Xà sắc mặt có chút khó coi, mặc dù mấy thứ này không thể tổn thương hắn nhưng lại làm chậm tốc độ truy kích của hắn.

Ngay khi Mục Xà có chút đau đầu, thì đám dong binh rất đông phía sau rốt cuộc cũng chạy tới, nhìn thấy đoàn trưởng bị một đám thị huyết thử ngăn cản liền lập tức rút vũ khí ra, đem đàn thị huyết thử chặn giết.

"Đuổi theo…!"

Một cước đem đầu thị huyết thử phía trước đá bay, Mục Xà bàn tay vung lên, quát lạnh nói.

Theo tiếng quátcủa Mục Xà, một lần nữa cuộc truy đuổi vô vộng lại bắt đầu.

Cuộc truy đuổi huyên náo long trời lở đất phá vỡ sự yên tĩnh của cả dãy núi lớn, mà kẻ đầu sỏ làm ra chuyện này chính là Tiêu Viêm, hắn vô sỉ không ngừng đem ma thú trong sơn mạch chọc giận, vì vậy đám dong binh truy đuổi phía sau không những không thương tổn được một cọng lông của hắn, ngược lại bị các loại ma thú tập kích gây nên thương vong không nhỏ.

Khi cuộc truy đuổi đến gần quá trưa mà vẫn không có kết quả, rốt cuộc phần nhỏ đám dong binh chán nãn với việc đuổi giết vô vọng, bắt đầu ly khai khỏi đội ngũ truy đuổi, theo đám dong binh rời khỏi,quy mô đội ngũ truy đuổi cũng từ từ yếu đi, cuối cùng, ngoài Lang Đầu dong binh đoàn chỉ có một số ít bị huyền giai công pháp hấp dẫn đến mất đi lý trí là còn đang kiên trì.

Chạy thêm một khoảng nữa cảm thấy hai chân có chút ê ẩm tê dại, Tiêu Viêm ngẩn đầu nhìn ánh trăng leo lắc đơn độc trên bầu trời, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, tên phía sau hắn đúng là kiên nhẫn, thật sự ngoài dự liệu của hắn.

"Hình như sắp tiến vào bên trong ma thú sơn mạch? Tên hỗn đản này chẳng lẽ không sợ gặp cao giai ma thú sao?"

Trong lòng buồn bực lắc đầu, Tiêu Viêm quay đầu lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Mục Xà, nhép nhép miệng, thầm mắng: "Tên điên."

Mục quang gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng đêm phía trước, trong lòng Mục Xà từ từ nổi lên sự lo lắng, nếu lại tiếp tục truy đuổi là đi vào bên trong ma thú sơn mạch a…Đến lúc đó tên kia tùy tiện tìm một địa phương nào đó trốn đi liền có thể cắt đuôi, nhưng bọn họ nhiều người như vậy nên khó có thể ẩn nấp a…

Trong lúc còn đang do dự không muốn lui về, Mục Xà phát hiện phía trước bóng dáng chạy trốn đột nhiên dừng lại, hơi hơi ngẩng đầu, chợt khuôn mặt nảy lên mừng như điên, bàn chân đạp một bước, thân hình cuồng bắn ra.

Đợi thân hình sắp tiếp cận, Mục Xà lúc này mới phát hiện, nguyên lai ở phía trước không xa ngang nhiên xuất hiện một cái vực sâu không đáy, mà chỉ hơn mười thước đối diện là bên trong ma thú sơn mạch

"Hết đường rồi …Ha ha, Tiêu Viêm, truy đuổi đến đây kết thúc!"

Chậm rãi đứng cách Tiêu Viêm một khoảng không xa, Mục Xà nhe răng cười nói, bàn tay vung lên, từ phía sau chạy tới rất nhiều dong binh, tạo thành một nửa vòng tròn vây Tiêu Viêm vào trong. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Sắc mặt âm trầm nhìn vực sâu phía trước, Tiêu Viêm cười khổ lắc đầu, muốn tiến vào ma thú sơn mạch chỉ có hai con đường, ngoại trừ hai con đường đó thì địa phương khác đều bị bao vây bởi loại vực sâu này, không nghỉ tới hắn tùy tiện chạy trốn lại vừa vặn bị chặn tại nơi này.

"Tiêu Viêm, ngươi hãy giao ra vật tìm được trong sơn động!"

Tiến lên từng bước, Mục Xà cười nói.

"Thực sự phải giao cho ngươi?"

Tiêu Viêm ánh măt đảo qua trên người những tên dong binh độc hành trong đội ngũ, đột nhiên hướng về phía Mục Xà mỉm cười nói.

Nghe lời này của Tiêu Viêm, chung quanh một ít dong binh sắc mặt nhất thời có chút mất tự nhiên, đa phần bọn họ đều là dong binh độc hành, mất nhiều công sức truy đuổi Tiêu Viêm, cũng không nghĩ tất cả chỗ tốt đều bị Lang Đầu dong binh đoàn chiếm hết.

Con mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, Mục Xà sao không biết lời nói có ý chia rẽ của hắn, ánh mắt đảo qua chung quanh nói:"Các vị, Tiêu Viêm giết chết hơn mười người của Lang Đầu dong binh đoàn, hơn nữa ngay cả Hách Mông cũng chết trong tay hắn, huyết cừu này hôm nay phải trả bằng máu, vả lại vật hắn đoạt được trong sơn động vốn là từ trong tay con trai ta Mục Lực, hôm nay chúng ta cũng chỉ là lấy lại đồ vật vốn thuộc về chúng ta mà thôi, thỉnh xin các vị không nên ngăn trở, chờ chuyện này kết thúc, Mục Xà chắc chắn hậu tạ ngàn vàng!"

Mục Xà lời nói ra khỏi miệng, mọi người đều biết hắn có tư ý, hiển nhiên, nhân gia là muốn độc chiếm …

Ánh mắt bén nhọn đảo qua một ít dong binh độc hành, Mục Xà bàn tay vung lên, thành viên Lang Đầu dong binh đoàn nhanh chóng từ bên hông rút vũ khí ra, sau đó sát khí lẫm liệt lạnh lùng nhìn trừng trừng vào một ít dong binh độc hành.Lang Đầu dong binh đoàn người đông thế mạnh, trong lòng mấy tên dong binh độc hành dù cho trăm ngàn không muốn, cũng chỉ không cam lòng từng bước lui về phía sau.

Đem đám dong binh độc hành đuổi đi, Mục Xà lúc này mới hướng ánh mắt âm lãnh về phía Tiêu Viêm, trong tay gắt gao nắm chặt đại đao, chậm rãi hướng Tiêu Viêm bước đi.

"Giao đồ vật kia ra, cho ngươi được chết một cách thống khoái!"

Nhìn vẻ mặt dữ tợn của Mục Xà, Tiêu Viêm hơi hơi nhún vai, thở dài một hơi, lòng bàn tay vừa lộn, huyền trọng xích thật lớn màu đen xuất hiện trong tay, bàn tay khẽ nhấc đem gác trên vai, hơi hơi ngẩng đầu, gương mặt thanh tú thản nhiên cười.

"Có giỏi thì đến đây mà lấy!"