Trong phòng khách rộng rãi, Dược lão ngồi ở ghế thủ vị, hai mắt khép hờ, linh hồn lực nhộn nhạo quanh người, làm cho không gian xuất xung quanh hơi vặn vẹo lên. Giờ đây, tuy linh hồn lực của Dược Lão vẫn chưa thể được như trước, nhưng phần linh hồn lực này lại làm cho người ta cảm giác bừng bừng sinh cơ, cô đọng hơn hẳn so với trước kia..
"Lão sư, căn nguyên hồn lực đã được khôi phục?"
Nhận được tin tức, Tiêu Viêm vội vã chạy đến phòng khách, liếc nhìn Dược Lão đang ngồi ở trên ghế thủ vị. Với nhãn lực của hắn, tự nhiên có thể cảm nhận được sự biến đổi linh hồn lực của Dược Lão, lập tức vui mừng nói.
Dược Lão chậm rãi mở mắt, nhìn Tiêu Viêm đang bước nhanh đến, gật đầu mỉm cười, nói: "Dược hiệu của Kim Phẩm Hồn Anh Quả rất mạnh, căn nguyên hồn lực, đã khôi phục đến mức cao nhất."
"Vậy việc luyện chế thân thể, hẳn có thể tiến hành rồi chứ?" Tiêu Viêm vội vàng hỏi.
"Luyện chế thân thế, còn cần rất nhiều loại nguyên liệu." Dược lão cười đáp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Yên tâm, mấy năm nay, đệ tử đã tìm được đủ những loại dược liệu này rồi." Tiêu Viêm cười cười. Búng ngón tay, một cái bình ngọc xuất hiện. Trong bình ngọc, có một viên đan dược to như mắt rồng đang xoay tròn, một cỗ đan hương nồng đậm trào ra từ đó, làm cho tinh thần của bất kỳ ai ngửi thấy cũng phải run lên sảng khoái.
"Đây là… Bát phẩm đan dược?" Phong tôn giả đang bước vào, nhìn thấy viên đan dược kia, trong mắt lão hiện lên vẻ kinh ngạc, hỏi.
"Ân, chính là Bát Phẩm đan dược đã trải qua ngũ sắc đan lôi." Dược Lão chậm rãi gật đầu, một câu nói rõ quả đan dược trải qua đan lôi mấy màu, sau đó vui mừng nhìn Tiêu Viêm, nói: "Những năm nay, luyện dược thuật của con cũng không trì trệ chút nào a."
"Ha ha, lão già này, ngươi cứ yên tâm đi, khi Tiêu Viêm lấy chức quán quân của đan hội, thì còn trẻ hơn ngươi năm đó vài tuổi." Phong tôn giả vuốt râu cười to.
"Lão sư, đây là Sinh Cốt Dung Huyết đan." Tiêu Viêm búng nhẹ bình ngọc, nó từ từ bay tới trước mặt Dược Lão, sau đó lại tiếp tục lấy ra một chiếc bình khác. Trong bình này, có vài giọt máu màu thanh hồng, năng lượng tinh thuần đến đáng sợ trào ra từ bên trong.
"Đây là tinh huyết của Thiên Yêu Hoàng, tuy khá ít, nhưng có thể sẽ có tác dụng lớn." Tiêu Viêm cười nói, Tinh huyết này chính là thứ được tinh luyện ra từ bộ hài cốt Thiên Yêu Hoàng đó.
"Về phần khung xương, cũng đã có một bộ hài cốt của Đấu Tông đỉnh phong." Tiêu Viêm vung tay lên, một bộ thi thể lạnh như băng xuất hiện trong phòng khách, trong ba loại tài liệu, thứ hắn không hài lòng nhất chính bộ hài cốt này. Nếu là lúc trước, hài cốt của Đấu Tông đỉnh phong đã đủ để làm cho hắn kinh hỉ, nhưng lấy nhãn giới bây giờ của hắn, thứ này đã không thể làm Tiêu Viêm hài lòng nữa.
"Ha ha, nếu là hài cốt thì ở chỗ ta có một bộ hài cốt của Tứ tinh Đấu Tôn." Phong tôn giả ở bên cạch mỉm cười, tay áo phất lên, một cái quan tài làm bằng đá rơi ầm xuống mặt đất. Trong quan tài, có một bộ hài cốt màu xám, mơ hồ có thể nhìn thấy ở trên thân thể, có một tầng ánh sáng mờ mờ đang lưu chuyển.
"Đây là cừu gia năm xưa của ta, sau khi giết hắn, vì sợ không có ai nhặt xác hộ, nên ta giữ lại luôn."
Nghe Phong tôn giả tùy tiện nói, Tiêu Viêm không khỏi chậc lưỡi, xem ra mối thù giữa hai người cũng không nhỏ a, nếu không sao lại lấy luôn cả thi thể như vậy.
"Ba loại tài liệu này, đều là những tài liệu tốt nhất để luyện chế. Hẳn có thể làm cho Dược Trần khôi phục lại thực đỉnh phong trước kia. Nhưng không biết liệu có thể đột phá Đấu Tôn, đạt đến cấp bậc đấu thánh không." Phong tôn giả vuốt râu trầm ngâm nói.
"Rất khó!"
Dược Lão lắc đầu, Đấu Tôn và Đấu Thánh, là hai cảnh giới hoàn toàn khác nhau. Đấu Tôn, nhìn khắp cả đại lục này thì có thể tính là cường giả nhất lưu. Còn Đấu Thánh, mới là tồn tại đứng trên đỉnh của kim tự tháp. Ở Trung Châu này, cường giả Đấu Tôn tuy khá ít ỏi, nhưng cũng không phải là khó nhìn thấy, nhưng đấu thánh cường giả lại khác. Lấy Tiêu Viêm làm ví dụ, hắn đến Trung Châu đã nhiều năm như vậy, lại chưa từng gặp một cường giả Đấu Thánh nào.
Tất nhiên là không tính lần vào di tích gặp phải bộ hài cốt Đấu Thánh kia rồi. Nó chẳng qua chỉ là một đạo tàn hồn của Đấu Thánh mà thôi, không thể đem ra so sánh được. Nhưng dù là một hài cốt đã mất đi sinh cơ cũng khiến cho các cường giả như Tiêu Viêm, Trích Tinh lão quỷ phải cực kỳ chật vật, từ đó mới biết mình chỉ là là ếch ngồi đáy giếng, nhưng cũng nhờ vậy mà mới chân chính hiểu được sự kinh khủng của đấu thánh cường giả.
Cái cảnh giới kia, mới thực sự là có khả năng hủy thiên diệt địa.
"Nếu đã đủ tài liệu, vậy ngày mai bắt đầu động thủ, Dược Trần khôi phục lại thực lực lúc đinh phong thì Tinh Vẫn các mới không cần lo sợ hồn điện đến trả thù như giờ nữa. Hồn Điện bị ngươi hủy đi một phân điện, lúc trong di tích cũng bị ngươi tính kế, với phong cách làm việc của bọn chúng, tất nhiên sẽ không nuốt trôi cục tức này." Phong tôn giả trầm ngâm nói.
"Ân"
Tiêu Viêm cùng Dược lão đều gật đầu, hiện giờ tuy mọi việc đều yên ổn, nhưng có thể thấy, chỉ là phút yên lặng trước cơn bão lớn mà thôi.
Sau khi trở về phòng, hắn ngồi xếp bằng trên giường, trầm ngâm một chút rồi lật bàn tay, ba cái xương sườn màu bạch ngọc, xuất hiện trong tay.
Ba cái xương sườn này, tất nhiên là thứ bẻ từ trên bộ hài cốt kia xuống, trên đó có ghi lại thiên giai đấu kỹ. Từ sau khi trở về Tinh Vẫn Các, vì việc giải độc cho Thanh Lân, cho nên đến giờ Tiêu Viêm vẫn chưa thể tìm hiểu. Hôm nay nghe được Phong tôn giả nói về việc trả thù của Hồn điện, làm cho trong lòng hắn cảm thấy áp lực, đối diện với một thế lực khổng lồ như vậy, việc đầu tiên phải làm là đề thăng sức chiến đấu của mình.
Mà biện pháp đề thăng sức chiến đấu tốt nhất, tất nhiến là tu luyện cao giai đấu kỹ, và thiên giai đấu kỹ trong truyền thuyết là mạnh mẽ nhất. Cho đến tận bây giờ, Tiêu Viêm vẫn chưa thế quên được uy lực của đấu kỹ này khi bộ hài cốt kia thi triển.
Xương sườn trong tay, cảm giác mát lạnh truyền tới, không hề có sự thô ráp của xương cốt, giống như thứ đang cầm là ngọc thạch vậy, trơn nhẵn mà lành lạnh, tạo cho người ta một cảm giác rất thoải mái.
Trên xương sườn, chứa đầy những văn tự kỳ dị, loại văn tự này, rất là huyền ảo, khi nhìn vào có cảm giác mờ mịt.
Tiêu Viêm cẩn thận đem xương sườn xem xét từ đầu đến cuối, ghi nhớ toàn bộ văn tự kỳ dị này vào trong đầu, nhưng không có cách nào hiểu được.
"Xem ra không thể dùng phương pháp bình thường được." Trên mặt Tiêu Viêm lộ ra nét suy tư, sau một lúc, đưa xương sườn lên chạm vào trán, linh hồn lực trào ra, nhưng khi đụng vào xương sườn thì bị bắn ngược trở lại. Hắn ngẩn ra, sau đó thở ra một hơi.
"Thì ra mặt ngoài của xương sườn có phong ấn."
Hiểu ra điểm này, bàn tay Tiêu Viêm nắm chặt lại, ngọn lửa màu nâu tím trào ra từ lòng bàn tay, sau đó vây quanh ba cái xương sườn màu bạch ngọc, nhiệt độ kinh khủng, làm cho không khí trong phòng nhanh chóng trở nên nóng bức.
"Tư tư!"
Hỏa diễm kinh khủng điên cuồng thiêu đốt xương sườn, nhưng mà ba cái xương sườn nhìn như yếu ớt này lại không hề bị tổn hao gì, thậm chí đến cả màu sắc cũng không có nửa điểm biển đổi.
Đối với việc này, Tiêu Viêm cũng không cảm thấy kinh ngạc, nếu phong ấn do Đấu Thánh bố trí có thể dễ dàng phá giải như vậy thì cũng quá hài hước rồi.
Ổn định lại tâm tình, Tiêu Viêm cũng không vội vàng, tiếp tục để Tam Thiên Liên Tâm hỏa thiêu đốt ba cái xương sườn. Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, tiến vào trong trạng thái tu luyên.
Trong căn phòng, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, trong ba khúc xương sườn cũng tản ra một vầng sáng như có như không.
Tình hình này kéo dài từ hoàng hôn đến tận đêm khuya. Trong mấy canh giờ, dưới sự thiêu đốt điên cuồng của Tam Thiên Liên Tâm hỏa, ba cái xương sườn cũng từ từ phát sinh biến hóa. Màu bạch ngọc lúc trước đã từ từ nhạt đi, trở thành một màu ám kim âm trầm. Khi nhìn kỹ, có thể thấy vầng sáng màu ám kim đang phát tản một vào dao động nhỏ.
"Xuy!"
Trong căn phòng yên tĩnh, đột nhiên vang lên một loạt tiếng động kì lạ. Đôi mắt đang nhắm chặt của Tiêu Viêm cũng từ từ mở ra, nhìn vào trong ngọn lửa trước mặt, hắn ngẩn ngơ.
Lúc này, thứ trong ngọn lửa đã không còn hình dạng của xương sườn nữa, mà chỉ thấy một khối dịch thể màu ám kim. Dịch thể chậm rãi lưu động trong ngọn lửa, nó dường như có linh trí của riêng mình, thỉnh thoảng lại ngưng tụ thành một vài loại hình thù kỳ quái.
"Đây là hình dạng sau khi phá bỏ phong ấn ư?"
Tiêu Viêm nói khẽ một tiếng, hơi chần chừ một lát, sau đó hít sâu một hơi, vươn tay thò vào bên trong ngọn lửa, chạm đến chất lỏng màu ám kim kia..
"Tư tư!"
Ngón tay vừa chạm vào trong chất lỏng thì nó liền xảy ra biến hóa. Chỉ thấy khối chất lỏng này đột nhiên nhuyễn động, sau đó bám chặt trên ngón tay Tiêu Viêm, trong nháy mắt đã đem cả bàn tay bao phủ.
"Tê!"
Chất lỏng màu ám kim bao phủ cả bàn tay phải, một cảm giác đau đớn không cách nào hình dung truyền tới, làm cho khuôn mặt của Tiêu Viêm cũng trở nên co giật. Bàn tay bị chất lỏng này bao phủ còn hơi vặn vẹo, mơ hồ nghe được cả âm thanh của xương cốt bị đè nén.
"Bàn tay sẽ bị phế!"
Cảm giác đè nén càng lúc càng mạnh, khi mà Tiêu Viêm nghĩ rằng bàn tay mình sẽ sắp bị phế đi thì sự đau nhức bổng nhiên biến mất, chất lỏng màu ám kim kia thấm vào tay hắn như nước mưa thấm đất, như thể nó chưa từng xuất hiện trên đời vậy
Nhìn cảnh kỳ dị này, Tiêu Viêm còn chưa kịp ngạc nhiên, thì trong đầu bổng ầm ầm chấn động, trong mắt mơ hồ lóe lên quang mang màu ám kim, mà trong miệng cũng lẩm bẩm vài tiếng như có như không.
"Đây là...... Đại Thiên Tạo Hóa chưởng!"