Đấu Phá Thương Khung

Chương 1247: Thanh Lân?




"Hừ, ta đã đuổi theo con thú này rất lâu, nói đúng ra là các người cướp trước. Giờ còn muốn ta giao nó ra? Đừng đùa chứ!"

Nghe Tiêu Viêm nói vậy, bóng đen kia nhất thời cười lạnh nói. Giọng nói có phần thanh thúy, hiển nhiên, đây là một nữ tử, và tuổi cũng không lớn lắm.

"Nữ tử này rốt cuộc là ai? Còn trẻ mà đã có thủ đoạn quỷ dị như vậy. Trước giờ chưa từng nghe nói đến việc Trung Châu còn có một anh kiệt như vậy a." Sắc mặt Tiêu Viêm âm trầm xuống, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, nhưng lại không rút ra được kết luận gì. Cuối cùng, chỉ có thể đổ tại lý do Trung Châu ẩn tàng quá nhiều cường giả.

"Thật không biết xấu hổ, những thứ này vốn đều là vật vô chủ. Nếu ai thấy trước là của người đó thì chẳng phải càng buồn cười sao? Có bản lĩnh thì thả Đan thú ra, xem nó chạy về bên nào!" Tử Nghiên tức giận quát.

Nghe vậy, hắc y nhân kia hừ khẽ một tiếng, nhưng bàn tay đang cầm Đan thú lại không hề thả lỏng chút nào. Nàng biết, nếu buông ra, nhất định nó sẽ chạy về phía đối diện.

"Ta sẽ không giao Đan thú ra, muốn động thủ thì cứ việc."

Dưới mặt nạ quỷ thần, một đôi mắt lóe lên lục mang đảo qua xung quanh, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt âm trầm của Tiêu Viêm. Không biết vì sao, vị thanh niên có thực lực rất cường hãn này lại tạo cho nàng một cảm giác kỳ lạ, cảm giác này, giống như đã từng quen biết vậy.

Nhíu đôi mày liễu lại, nhưng nhất thời nàng vẫn không nhớ ra, chỉ có thể kiềm chế nó trong lòng, đảo mắt nhìn quanh, muốn tìm hướng để phá vây.

Thấy hắc y nhân này không có dấu hiệu nhượng bộ, trong mắt Tiêu Viêm cũng xẹt qua chút hàn ý. Đan thú này quá hiếm, giá trị lại quý trọng, nếu có thể bồi dưỡng nó, không biết chừng sẽ có cơ hội tiến vào cửu phẩm trong truyền thuyết. Đến lúc đó, thực lực của hắn sẽ tăng vọt, thậm chí vượt qua cả Hồn Điện Thiên Tôn cũng là việc thường.

"Nếu đã vậy, cũng đừng trách chúng ta ỷ đông hiếp ít."

Tiêu Viêm chậm rãi bước lên, ngọn lửa màu nâu tím trào ra như giao long xuất hải, che lấp cả thân hình hắn. Chân đạp mạnh xuất đất, thân hình lao về phía trước như tên rời cung, chỉ chớp mắt sau đã xuất hiện trước mặt hắc y nhân kia. Chưởng phong sắc bén hung hăng đánh ra.

"Hừ!"

Thấy Tiêu Viêm động thủ, hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, thân hình di chuyển linh hoạt, tránh khỏi quyền phong của Tiêu Viêm, dưới lớp mặt nạ quỷ thần, lục mang đột nhiên lóe lên.

"Ỷ vào nhiều người? Là ta mới đúng!"

Hắc y nhân quát lạnh, không gian trước người nàng chợt vặn vẹo. Mười mấy thân ảnh đột ngột xuất hiện, tất cả nhất tề gầm lên một tiếng, hơn mười đạo kình phong hung hãn bổ về phía Tiêu Viêm.

Khi lục mang trong mắt hắc y nhân xuất hiện, Tiêu Viêm cũng đã đề phòng cẩn thận rồi. Bởi vậy, khi những thân ảnh này đột ngột xuất hiện thì hắn cũng không quá kinh ngạc. Thân hình chợt lóe lên như quỷ mị, tránh thoát khỏi toàn bộ đống chưởng phong kia, nhưng vì vậy mà phải lui về sau vài bước.

Ổn định lại thân hình, Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn mười mấy thân ảnh đứng sừng sững giữa không trung. Hắn nhíu mày lại, những người này đều rất mạnh, người đầu lĩnh kia thậm chí đã đạt tới Đấu Tôn, mấy người phía sau cũng là Đấu Tông đỉnh phong… Nếu chỉ tính số lượng, thì họ đã vượt xa đám người Tiêu Viêm rồi.

"Những người này phần lớn đều là cường giả của Cửu U Địa Minh Mãng tộc." Tử Nghiên trầm giọng nói.

Tiêu Viêm khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía hắc y nhân kia lại nhiều thêm vài phần kiêng kị. Người này có thể hoàn toàn khống chế các cường giả này, lại còn chứa họ trong một không gian để tùy thân mang theo… Như vậy thì chẳng khác gì một kho hộ vệ di động a.

Tiêu Viêm cẩn thận đánh giá những cường giả này, hắn phát hiện trong mắt những người này vẫn còn thần trí, nhưng dường như thân thể của họ đã bị khống chế hoàn toàn.

"Nàng ta khống chế thân thể của họ, nhưng họ vẫn còn thần trí của riêng mình, thủ đoạn thật quỷ dị."

Phát hiện ra điều này, Tiêu Viêm khẽ rùng mình. Vốn hắn cho rằng nữ nhân này dùng thủ đoạn luyện chế Khôi Lỗi đặc biệt nào đó để luyện hóa những người này. Nhưng xem tình hình này thì dường như nàng ta đã khống chế hoàn toàn thân thể họ, rồi còn phong ấn linh hồn họ trong cơ thể. Thủ đoạn như vậy không chỉ quỷ dị khó lường, lại giảm bớt được công sức dùng để luyện chế Khôi Lỗi. Càng nghĩ về điều này, Tiêu Viêm lại càng cảm thấy kiêng kị.

Nhưng dù có kiêng kị mấy đi nữa thì vẫn phải cướp bằng được Đan thú. Thứ này quá quý hiếm, dù lấy định lực của Tiêu Viêm cũng không kháng cự nổi. Vả lại, hai Đấu Tôn, mười Đấu Tông đỉnh phong vẫn chưa đủ để làm hắn phải lui bước.

"Cần chúng ta ra tay không?" Thấy bóng đen kia triệu hồi ra nhiều cường giả như vậy, Tiêu Y Tiên nhíu mày lại, khẽ nói.

"Không cần, các ngươi canh chừng xung quanh, đừng để người khác tiến vào, cũng phòng ngừa nàng ta thừa cơ chạy trốn." Tiêu Viêm lắc đầu, vung tay lên, Thiên Yêu Khôi và mười bộ Địa Yêu Khôi xuất hiện. Trong lòng phát ra một mệnh lệnh, hào quang trên người đám khôi lỗi chợt bùng lên, sau đó hung hãn lao về phía đám cường giả kia.

"Ta cũng muốn xem ngươi còn thủ đoạn gì nữa!"

Ngăn trở đám cường giả này xong, sắc mặt Tiêu Viêm cũng trở nên lạnh như băng. Ngân quang chợt lóe lên, thân hình hắn nhanh như chớp giật, lao về phía hắc y nhân. Đấu khí mang theo kình phong nóng rực cuốn ra như gió bão

Đối mặt với thế công như vũ bão của Tiêu Viêm, hắc y nhân cũng không dám chậm trễ. Giao thủ qua một lần, nàng hiểu, đấu khí của người kia có chút quỷ dị, nếu để chúng xâm nhập vào cơ thể thì sẽ khá phiền phức. Giờ nàng đang có thương trong người, nếu không may bị thêm một lần nữa thì sợ rằng chỉ còn cách lui lại.

Trong lòng xuất hiện ý niệm này, hắc y nhân nhanh chóng lùi về sau. Nhưng lùi mãi thì cũng hết đường, hai tay nàng hợp lại, kết thành một ấn quyết quỷ dị.

"Đoạt Phách!"

Một tiếng quát lạnh truyền ra từ miệng hắc y nhân, một luồng lục mang âm u chợt bạo phát, chiếu trên thân thể Tiêu Viêm.

Khi bị lục mang kia chiếu vào người, Tiêu Viêm cũng rùng mình, ngọn lửa màu nâu tím vội bao bọc lấy thân thể. Nhưng dù thế, hắn vẫn cảm thấy linh hồn ở mi tâm đột nhiên chấn động, như muốn rời khỏi thân thể vậy.

Biến cố đột ngột làm Tiêu Viêm kinh hãi không thôi, vội vàng ổn định lại linh hồn, áp chế dao động quỷ dị kia xuống.

"Yêu pháp thật đáng sợ!"

Tuy ổn định được linh hồn lại như cũ, nhưng trong lòng Tiêu Viêm cũng phát lạnh vì thủ đoạn của nữ nhân này. Mấy năm nay, hắn đã gặp không ít đối thủ, nhưng chưa từng thấy ai quỷ dị như vậy.

"Bành!"

Khi ổn định linh hồn, nắm tay của Tiêu Viêm cũng hung hăng đánh về phía trước, kình phong kinh khủng xuyên qua không gian, đánh mạnh vào thân thể hắc y nhân. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, thân thể nàng lóe lên chút lục mang, hóa giải hơn nửa kình lực của một đòn này.

"Hự!"

Một quyền này của Tiêu Viêm rất nặng, dù chống đỡ được hơn nửa nhưng lực lượng còn sót lại vẫn đánh hắc y nhân về phía sau.

"Giao Đan thú ra đây!"

Một quyền đẩy lui hắc y nhân, sắc mặt Tiêu Viêm lạnh như băng, quyền phong nóng rực lại đánh ra lần nữa.

"Nằm mơ đi!"

Tuy bị đánh bay nhưng bóng đen vẫn rất cố chấp, lục mang chợt lóe, Đan thú trong tay liền biến mất một cách quỷ dị. Sau đó thủ ấn của nàng nhanh chóng biến đổi, lục quang ùn ùn phun ra từ sau mặt nạ.

"Yêu Đồng khống thể!"

Lục mang ùn ùn tuôn ra, sau đó hội tụ thành hình một con mắt màu xanh phía trước mặt nạ. Con mắt này cực kỳ yêu dị, có ba con rắn nhỏ đầu đuôi nối nhau xoay xung quanh viền mắt. Từng luồng năng lượng kỳ dị nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh.

Khi yêu đồng màu xanh kia xuất hiện, Tiêu Viêm cảm thấy thân thể mình chợt cứng ngắc lại. Giống như hắn đã mất đi quyền khống chế thân thể của mình vậy.

Biến cố như vậy làm Tiêu Viêm cực kỳ kinh hãi, nhưng hắn cũng không bối rối. Bản lãnh của hắn không nhất định phải dựa vào thân thể để phát động. Tâm thần chợt động, linh hồn lực ở mi tâm tràn ra ngoài, luồng linh hồn lực này ngưng tụ thành một bóng người hư ảo. Bóng người này biến ảo thủ ấn, sau đó hung hăng đánh ra một quyền.

"Phốc!"

Linh hồn lực tạo thành một linh hồn quyền ấn khắc trên nắm tay của bóng người hư ảo này. Sau đó đột nhiên bay ra, đánh mạnh vào giữa yêu đồng quỷ dị kia. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Bành!"

Bị đánh trúng, yêu đồng kia kịch liệt run rẩy, sau đó chậm rãi tiêu tán, mà lực lượng còn sót lại kia cũng va vào mặt nạ của hắc y nhân.

Nhận một trọng kích như vậy, thân hình hắc y nhân bay ngược ra, rơi mạnh xuống nền đá cứng rắn của Đan thất. Hắc y nhân phun ra một búng máu, chiếc mặt nạ trên mặt cũng vỡ vụn thành nhiều mảnh.

Sắc mặt Tiêu Viêm âm trầm, thân thể chợt động, xuất hiện phía trước bóng đen. Huyền Trọng Xích xuất hiện trong tay, sau đó gác lên cổ hắ y nhân, lạnh lùng thốt: "Bây giờ giao ra được rồi chứ?"

"Không giao!"

Lau đi vệt máu trên miệng, hắc y nhân quật cường ngẩng đầu, cắn chặt răng tức giận nhìn Tiêu Viêm.

Nghe vậy, lửa giận trong lòng Tiêu Viêm cũng bốc lên, nhưng khi vừa muốn quát lớn thì chợt khựng lại.

Dưới mặt nạ quỷ thần là một khuôn mặt tinh xảo hình trái xoan. Dù vậy,lúc này khuôn mặt đó đang che kín vẻ quật cường. Đương nhiên, điều làm Tiêu Viêm chú ý không phải khuôn mặt, mà là đôi mắt của nàng.

Đó là một đôi mắt màu xanh lục, bên trong có ba điểm nhỏ đang quay tròn quanh đồng tử, nhìn cực kỳ yêu dị.

"Bích Xà Tam Hoa Đồng?"

Nhìn vào đôi mắt này, Tiêu Viêm hít một hơi khí lạnh. Cẩn thận nhìn lại khuôn mặt tinh xảo kia thêm lần nữa. Một cảm giác quen thuộc chợt xuất hiện trong lòng hắn. Tiếng kinh hô khó tin bật ra từ trong miệng Tiêu Viêm.

"Ngươi là… Thanh Lân?"