Đấu Phá Thương Khung

Chương 124: Giết chóc: Diễm phân phệ lãng thước




Rừng cây rậm rạp yên tĩnh, ngẫu nhiên một vài con thú nhỏ từ trong rừng rậm lao ra làm kinh động đến bầy chim đang nghỉ trên các cành cây.

Không khí tĩnh mịch đó giữ không được bao lâu, liền bị một bóng người chật vật di chuyển phá vỡ, trong nháy mắt khiến cho chim thú trong rừng chạy loạn lên.

Không thèm để ý đến chuyện mình phá hư khung cảnh yên tĩnh, bóng dáng này có chút chật vật đang trốn chui trốn lủi, vẻ mặt hoảng sợ thỉnh thoảng lại quét về rừng rậm tối om đằng sau lưng một lần, bộ dạng sợ hãi như vậy giống như là có hồng hoang mãnh thú đang truy đuổi ở phía đằng sau.

Chạy trốn được thêm một khoảng nữa, bóng người có trang phục như một tên lính đánh thuê ngẩng đầu nhìn ánh sáng từ một nơi cách đó không xa, trên khuôn mặt hiện lên vẻ mừng rỡ như điên, chỉ cần ra khỏi cái rừng rậm đáng chết này, hắn có thể gọi đồng bọn đến đây cứu viện, đến lúc đó cũng không còn e ngại tử thần ở phía sau có thể lấy mạng hắn nữa.

Thân thể đột nhiên lao mạnh về phía trước, thân thể tên lính đánh thuê hơi nhảy lên, bàn chân hung hăng đạp mạnh lên một cành cây, nhất thời tốc độ thân hình đột nhiên tăng vọt mà lao về phía có ánh sáng đó.

Thấy ánh sáng gần trong gang tấc, khiến cho nét vui mừng như điên trên khuôn mặt tên lính đánh thuê càng hiện rõ, song ngay vào lúc đó, nét mừng như điên chợt ngưng đọng lại, tên lính đánh thuê phát hiện một cỗ hấp lực đột ngột mạnh mẽ xuất hiện, không chỉ mạnh mẽ đem thân thể mình đang lao vọt tới trước phải dừng lại, mà còn đem thân thể của mình kéo ngược lại phía sau.

Trên khuôn mặt chợt hiện lên vẻ kinh hãi, tên lính đánh thuê còn không kịp la lên một tiếng, một bóng đen từ phía sau chợt vọt qua người hắn, khí kình xé gió mạnh mẽ giống như tiếng sấm rền vang, nặng nề nện trên lồng ngực hắn.

" Thình thịch!" Tiếng vang nặng nề khiến cho đồng tử của tên lính đánh thuê nhanh chóng co rút lại, trước ngực đột nhiên lõm vào một lỗ.

Lực lượng thật lớn, đem thân thể tên lính đánh thuê đang lơ lửng giữa không trung nặng nề đập xuống đất, đất cát bay tứ tung, máu tươi lẫn với nội tạng đã bị đánh nát điên cuồng phun ra.

Mắt mở lớn nhìn bóng người đang đứng thẳng trên nhánh cây ở khoảng không trên đầu mình, ánh mắt của tên lính đánh thuê dần trở nên trắng dã, sau một lúc hơi thở liền ngừng lại.

Lạnh nhạt nhìn tên lính đánh thuê hơi thở biến mất, người thiếu niên lưng đeo một thanh hắc thước thật lớn đang đứng trên nhánh cây hơi nắm chặt tay lại, nhẹ giọng lầm bầm nói:" Người thứ mười một....Nếu chuẩn bị mang đầu người khác đi đổi lấy tiền, vậy hãy chuẩn bị sẵn tâm lý chính mình sẽ bị người khác chém chết trước đi."

Trên nhánh cây nhỏ chính là Tiêu Viêm vừa mới rời khỏi khu vực tập luyện, chỉ sau hơn hai ngày Tiêu Viêm rời khỏi sơn cốc nhỏ đó đã gặp đến mười ba người của Lang Thủ dong binh đoàn đến đây tìm hắn, đối với những người có ý định cầm đầu của mình trở về lãnh thưởng thì Tiêu Viêm cũng không có chút ý niệm nương tay nào trong đầu. Mà trên đường hễ là thành viên của Lang Thủ dong binh đoàn có thực lực dưới bát tinh đấu giả thì hầu như bị hắn giết toàn bộ.

Với thực lực hiện giờ của Tiêu Viêm, đem bỏ Trọng huyền thước xuống, thì cho dù là thất tinh đấu giả cũng có thể trong hai mươi hiệp liền bị hắn giết chết. Đương nhiên điều kiện đầu tiên là những thất tinh đấu giả này không có được đấu kỹ cùng cấp bậc với của hắn. Chỉ là người như vậy e rằng cả Lang Thủ dong binh đoàn cũng chẳng thể nào tìm ra được một người.

Trước đó một ngày, Tiêu Viêm từ miệng của một gã lính đánh thuê lấy được một ít tin tức về Lang Thủ dong binh đoàn, theo như lời của tên lính đánh thuê kia nói, hiện tại Lang Thủ dong binh đoàn người có thực lực mạnh nhất chính là đoàn trưởng Nhị tinh đấu sư Mục Xà, dưới hắn còn có một vị Cửu tinh đấu giả và một vị Bát tinh đấu giả trong Lang Thủ cao tầng nhân vật. Bỏ đi ba người này thì cả Lang Thủ dong binh đoàn không còn người nào có thể chống đỡ được cùng Tiêu Viêm nữa.

Ánh mắt một lần nữa nhè nhẹ liếc cái thi thể vừa mất đi sinh cơ, mũi chân Tiêu Viêm điểm nhẹ trên cành cây một cái, thân thể mượn lực lao hướng ra khỏi rừng rậm, nhẹ giọng cười lạnh rồi chậm rãi biến mất.

" Mục Lực thiếu gia, ta hỏi ngươi Lang Thủ dong binh đoàn đã có bao nhiêu người phải chết rồi? Ngươi phái ra một người, ta giết một người. Hiện tại.... trò chơi giờ mới bắt đầu!"

" Hỗn đản, chết đi!"

Bên trong đại sảnh rộng lớn, Mục Xà nghe được những tin tức mà thủ hạ không ngừng truyền đến, hắn nổi giận đem chén trà trong tay bóp đến nát vụn, tức giận gào rít lên.

Nhìn cảnh Mục xà nổi giận, Lang Thủ cao tầng trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, ai cũng không muốn chọc đến hắn lúc này để nhận xui xẻo.

" Hai ngày ngắn ngủi chúng ta đã mất đi hơn mười lăm vị thành viên nòng cốt, nếu cứ tiếp tục như vậy thì Lang Thủ dong binh đoàn chúng ta còn người nữa sao?" Nặng nề thở hổn hển vài hơi, Mục Xà âm trầm nói.

Mọi người nhìn nhau, đều á khẩu không thể trả lời được.

" Người ra tay không ai khác, đã xác định chính là Tiêu Viêm...." Nhìn đại sảng trầm mặc, Mục Lực ho khan một tiếng, đành phải kiên trì nói đến cùng.

" Ngươi không phải nói thực lực của hắn cùng lắm là ngang bằng ngươi sao? Vậy tại sao phái ra ba gã thất tinh đấu giả mà cuối cùng vẫn chết trên tay hắn?" Bàn tay nặng nề đập lên mặt bàn một cái, Mục Xà phẫn nộ quát lên.

Cười khổ một tiếng, Mục Lực bất đắc dĩ nói:" Ba tháng trước tên kia xuất ra thực lực ẩn giấu, thì chính xác chỉ tương đương cùng ta thôi, nếu không trong sơn động hắn cũng không bị người của ta ép đến bộ dạng chật vật như vậy."

" Nhưng hiện tại thực lực của hắn bày ra, tuyệt đối không dưới thất tinh đấu giả, không chừng còn có thể là bát tinh." Mục Xà sắc mặt âm trầm, như chợt nhớ đến chuyện gì đó, khóe miệng không khỏi co rút lại, trong thanh âm càng nổi lên một tia hàn khí:" Chẳng lẽ tên kia bên trong Ma Thú sơn mạch tu luyện mấy tháng trời, liền phát triển đến mức này rồi."

Nghe vậy khóe mắt của Mục Lực giật giật, trong mắt xẹt qua một tia hoảng sợ, vẻn vẹn hai tháng thời gian, tên kia lại có thể tăng đến hai tinh? Tên hỗn đản đáng chết này, tột cùng tu luyện đến thế nào? Tốc độ này... không phải quá kinh khủng sao?

" Xem ra việc ta đoán trước kia quả thật không sai, tên tiểu tử đó quả nhiên không phải là một kẻ bình thường a." Chậm rãi từ trong tức giận hồi phục lại ý chí, Mục Xà ngồi trở lại ghế, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, trầm ngâm một lát liền âm lãnh nói:" Trước hết tạm thời để cho người của ta rút hết khỏi Ma Thú sơn mạch, chờ hai ngày sau đem đội ngũ biên chế lại thành năm người một tổ, sau đó mang theo đạn tín hiệu rồi cùng nhau tiến vào Ma Thú sơn mạch."

" Ta se bày ra thiên la địa võng, xem tên tiểu tử này trốn đi đâu được." Bàn tay nắm chặt lại, trên khuôn mặt dữ tợn của Mục Xà tràn ngập sát ý.

" Vâng!"

" Được rồi, tên Hách Mông kia đâu? Như thế nào lại chưa thấy hắn?" Hơi hơi gật đầu, ánh mắt Mục Xà đảo qua đại sảnh một lượt, đột nhiên cau mày hỏi.

" Ách..." Nghe vậy mọi người ở dưới sửng sốt, một lát sau mới có một người cười cười nói:" Nghe nó Tam đoàn trưởng Hách Mông dẫn theo mấy vị huynh đệ, tiến vào Ma Thú sơn mạch truy tầm Trảo Tuyết hồ tặng cho Lam phu nhân của Lam hoa tửu quán rồi."

Khóe miệng nhếch lên, Mục Xà nổi giận mắng:" Tên ngu xuẩn này trong đầu chỉ biết đến nữ nhân thôi, chẳng lẽ không biết dạo này Lang Thủ dong binh đoàn đang gặp chuyện gì sao? Vậy mà còn dám một mình tiến vào Ma Thú sơn mạch, tên đáng chết đó sớm muộn gì cũng chết trên bụng đàn bà."

" Đoàn trưởng, Tam đoàn trưởng là Bát tinh đấu giả, nếu như hắn gặp gỡ Tiêu Viêm, nói không chừng có thể thuận tiện thu thập hắn đó chứ."

" Với đầu óc của tên kia, nếu còn sống trở về ta đã thấy vui mừng lắm rồi!" Mục Xà hừ lạnh một tiếng, chợt kích động phất phất tay, không hiểu tại sao trong lòng hắn luôn có một cảm giác bất an, Hách Mông không giống như những thành viên khác, nếu như hắn cũng bất hạnh chết trong tay Tiêu Viêm, thì đối với Lang Thủ dong binh đoàn sẽ là một cái đả kích không nhỏ.

" Tên kia sau khi trở về, lập tức gọi hắn tới gặp ta." Bỏ lại một câu dặn dò đầy tức giận, Mục Xà xoay người rời khỏi đại sảnh đang xì xào bàn tán. Nguồn: http://truyenfull.vn

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Tiêu Viêm nghiêng người dựa vào một cành cây, trong miệng nhẹ nhàng cắn cắn một ngọn cỏ màu bích lục, một cỗ mùi vị khó chịu nhàn nhạt tràn ngập trong miệng.

Đứng trên ngọn cây, dùng những tán cây dày đặc che trở, Tiêu Viêm vừa vặn có thể nhìn thấy doanh trại ở phía dưới rõ ràng, trong doanh trại có tổng cộng mười lăm tên lính đánh thuê, thực lực lớn nhất chừng Ngũ tinh đấu giả, mà tại trung tâm trong lều vải đó có cả một vị Bát tinh đấu giả, đó chính là mục tiêu của Tiêu Viêm lần này, nghe nói hắn chính là Tam đoàn trưởng của Lang Thủ dong binh đoàn.

Lấy thực lực của Tiêu Viêm lúc này, nếu một mình đánh với một tên Bát tinh đấu giả, mặc dù phần thắng khá lớn, nhưng đây là với điều kiện đầu tiên là hắn không có người giúp đỡ, xem điều kiện hiện tại, nếu muốn thuận lợi giết chết tên Bát tinh đấu giả kia thì nhất định phải đem toàn bộ đám lính đánh thuê xung quanh giải quyết hết.

Cau mày nhìn doanh trại phòng thủ có chút cẩn thận ở dưới, Tiêu Viêm vẫn chưa lập tức hành động, mà an tĩnh chờ đợi thời cơ tốt nhất.

Trên bầu trời, trăng tròn dần đi lên cao, mặt đất hoàn toàn yên tĩnh.

Sau khi chờ đợi một hồi lâu, những cơn gió nhẹ đột nhiên thổi khắp trời đất, gió nhẹ thổi qua rừng cây vang lên những trận âm thanh ào ào.

Cảm thụ được phương hướng của luồng gió nhẹ này, trên khuôn mặt Tiêu Viêm xuất hiện ý cười, ngón tay nhẹ nhàng xoa trên Nạp giới một cái, một túi dược phấn liền xuất hiên trong tay. Túi dược phấn này là ngày đó chia tay với Tiểu Y Tiên được nàng tặng cho, cái loại này có công hiệu đặc biệt là có thể khiến cho người khác lâm vào giấc ngủ, đúng là thứ mà hiện tại Tiêu Viêm cần.

Nắm nắm dược phấn trong tay, Tiêu Viêm mỉm cười, vừa muốn động thủ đột nhiên phát hiện có hai gã lính đánh thuê đang hộ vệ từ trung tâm doanh trại đi đến đây.

" Bị phát hiện sao?" Nhíu mày, thân hình Tiêu Viêm như một bóng ma co rút lại, sau đó lạnh lùng nhìn hai gã hộ vệ càng lúc càng gần, đấu khí trong cơ thể cũng bắt đầu chầm chậm di chuyển.

Nhưng khi hai gã đánh thuê đi tới gốc cây Tiêu Viêm đang nấp, đột nhiên liền dừng lại, hai gã nhìn xung quanh một lượt rồi bắt đầu đi tiểu lên thân cây.

Nhìn cử động của hai người, Tiêu Viêm thở dài một hơi, trong lòng thấp giọng mắng một câu....

" Mẹ kiếp, con đàn bà đó thật sự quá phong mãn, chỉ cần nhìn cái mông đã nghĩ đến chuyện nhanh chóng đè ả xuống đất mà làm việc!" Lúc đi tiểu, một tên lính đánh thuê đột nhiên mở miệng thốt ra những lời thô bỉ.

" Ngươi nhỏ giọng đi, người đàn bà đó là Tam đoàn trưởng độc chiếm, ngươi dám làm chuyện như vậy với ả, Tam đoàn trưởng sẽ trực tiếp xé xác ngươi vất nuôi sói." Một gã lính đánh thuê khác cẩn thận nhắc nhở.

" Hừ, chỉ là một đồ nát mà thôi, lần trước ta còn nhìn thấy ả bị Nhị đoàn trưởng đè lên ấy chứ, bất quá ả cũng không dám đem chuyện này nói với Tam đoàn trưởng, hắc hắc."

" Quên đi, quên đi, việc này đừng có nói lung tung nữa, nếu không bị xui xẻo chính là những tên lính quèn chúng ta đó, đi thôi..." Xong việc, tên lính đánh thuê bên trái xoay người lại trước, đột nhiên trước mặt xuất hiện một bóng đen, chưa kịp phản ứng gì thì yết hầu đã cảm thấy một trận đau nhức, sau đó ý thức dần mơ hồ đi.

" Đi thôi." Tên lính đánh thuê còn lại, sau khi đi tiểu xong, vừa mới xoay người lại, nhìn thấy đằng sau trống rỗng, liền cảm thấy sửng sốt, không kịp mở miệng nói một câu thì đã cảm thấy yết hầu mát lạnh, sau đó mắt tối om lại.

Lặng yên không một tiếng động đem thi thể hai người lính đánh thuê mang vào trong rừng sâu, Tiêu Viêm một lần nữa leo lên đỉnh cây đại thụ, nhìn doanh trại ở phía dưới sau đó dược phấn trong tay bắt đầu rải xuống.

Dược phấn được bóng đem che trở, theo gió nhẹ nhàng bay đi, lặng lẽ rơi vào bên trong doanh trại.

Dưới tác dụng của dược phấn, lính đánh thuê xung quanh doanh trại nhất thời liên tiếp mềm nhũn rồi gục xuống.

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ doanh trại hoàn toàn trở nên yên tĩnh.

Nhìn doanh trại yên tĩnh, Tiêu Viêm đợi thêm một chút nữa, mới từ trên cành cây nhảy xuống, rút một thanh trường kiếm từ trên người một tên lính đánh thuê xuống, chậm rãi tiến vào trong khu vực doanh trại.

Mang theo trường kiếm, Tiêu Viêm thuận lợi tiến vào đên căn lều vải trung tâm, bên trong lều vải là hai thân thể trần truồng, đang quấn chặt lấy nhau, ra sức rung động.

Tiêu Viêm nghe từ trong lều vải truyền ra âm thanh thở dốc nặng nề của nam nhân cùng với tiếng rên rỉ của nữ nhân, khóe miệng xuất hiện một tia cười lạnh.