Đấu Phá Thương Khung

Chương 1199: Giằng co




"Ngươi nói cái gì? Tam Thiên Diễm Viêm Hoả bên trong tinh vực bạo phát? Tiêu Viêm vẫn còn ở trong đó."

Bên trong một căn phòng của Đan Tháp, Tiểu Y Tiên quát lên trước mặt bạch lão giả, ngọc thủ đánh một chưởng lập tức làm bàn ghế bên cạnh liền biến thành bụi phấn. Nàng đột nhiên đứng bật dậy, hai má đào xinh đẹp giờ phút này hơi giật giật, vẻ hồng hào cũng biến mất, thay vào đó được che phủ bởi một tầng sát khí lạnh như băng. Bên cạnh Tiểu Y Tiên, sắc mặt Thiên Hoả tôn giả cũng hơi biến đổi.

Nhìn thấy Tiểu Y Tiên phản ứng mạnh như vậy, Khâu Lăng cũng chỉ còn biết cười khổ một tiếng, ôm quyền nói:

"Không phải là không muốn cứu Tiêu Viêm ra, mà là lúc đó hắn đang cùng căn nguyên chi hoả Tam Thiên Diễm Viêm Hoả tiến hành linh hồn giao chiến, nếu như lúc đó cưỡng chế mang hắn đi nhất định sẽ tạo nên thương tổn rất lớn cho hắn. Còn nữa, còn có khôi lỗi kia ở bên cạnh bảo vệ, căn bản không cho động đến thân thể Tiêu Viêm."

"Bằng vào thực lực của đầu sỏ Đan Tháp, cho dù khôi lỗi có cường thịnh trở lại cũng có thể ngăn được hắn sao?"

Tiểu Y Tiên tức giận nói, mặc dù nàng cũng không được biết rõ ràng tình huống bên trong tinh vực, nhưng nhìn thấy bầu không khí Đan Tháp đã bắt đầu trở nên căng thẳng mà phán đoán ra tình huống bên trong không được lạc quan cho lắm. Mà lúc này đây Tiêu Viêm lại một thân một mình ở trong đó thì tất nhiên là lành ít dữ nhiều rồi.

Quay mặt về phía Tiểu Y Tiên vừa quẳng ra câu hỏi cộc lốc, Khâu Lăng cũng chỉ có thể thở dài một hơi, mở miệng nói:

"Mấy người Hội trưởng nói chờ thêm mấy ngày nữa nếu như tình hình bên trong tinh vực tốt hơn một chút, bọn họ lập tức sẽ lần nữa đi vào mang Tiêu Viêm trở ra."

"Đến lúc đó mọi người đi vào có thể tìm được sao?"

Tiểu Y Tiên mày liễu dựng lên, mấy ngày sau? Lúc này ngay cả mấy người Huyền Không Tử cũng không dám đi vào bên trong tinh vực, Tiêu Viêm ở lại bên trong đó còn có thể có đường sống hay sao?

Nghĩ đến đây, lửa nóng bên trong nội tâm nàng lập tức dâng lên, trong lúc giận dữ muốn phát tác thì bên cạnh Tử Nghiên lại len lén kéo ống tay áo nàng, thấp giọng nói:

"Yên tâm, ta có thể cảm ứng được Tiêu Viêm còn chưa có chết!"

Nghe thấy vậy Tiểu Y Tiên ngẩn ra, đôi mắt đẹp có chút nghi hoặc liếc nhìn Tử Nghiên một cái, một lát sau khuôn mặt căng thẳng mới chậm rãi buông lỏng. Tử Nghiên mặc dù nghịch ngợm nhưng cũng biết phân biệt nặng nhẹ, hơn nữa nàng cùng với Tiêu Viên quan hệ rất tốt, một khi Tiêu Viêm xảy ra chuyện ngoài ý muốn chắc chắn nàng sẽ không có được bình tĩnh như bây giờ.

"Ba ngày sau ta sẽ tìm gặp hội trưởng của các ngươi, đến lúc đó nếu như bọn họ vẫn không mở ra tinh vực chúng ta sẽ tự mình xông vào!"

Tay áo Tiểu Y Tiên vung lên, trầm giọng nói."

"
Ai, ân, một khi đã như vậy lão phu trước tiên xin cáo từ trước."

Khâu Lăng cười khổ, cũng chỉ có thể gật gật đầu. Lúc này Tiểu Y Tiên đang rất tức giận, dù cho hắn có nói gì đi nữa chỉ sợ Tiểu Y Tiên cũng không nghe lọt tai, hơn nữa còn cùng với hắn đánh nhau. Hắn cũng không dám nán lại lâu hơn nữa, lập tức chắp tay thối lui ra khỏi phòng.

"
Làm sao ngươi cảm ứng được? Đó là cách một cái tinh vực đó nha!"

Khâu Lăng vừa ra ngoài, Tiểu Y Tiên liền vội vàng quay đầu nhìn chằm chằm Tử Nghiên nói.

"
Long Ấn trong cơ thể hắn là do chính ta gieo xuống, nếu là hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì Long Ấn trên tay ta cũng sẽ phải biến mất."

Tử Nghiên mở lòng bàn tay nhỏ ra, chỉ thấy chỗ bên trong lòng bàn tay của nàng cũng có một cái kim sắc phù ấn, lúc này phù ấn còn toả ra kim quang nhàn nhạt.

"
Cho đến giờ Long Ấn không chỉ chưa từng biến mất, vả lại còn toả ra kim quang, điều này chứng tỏ tình hình của hắn đang rất tốt, cũng không có gì nguy hiểm đến tánh mạng."

Tử Nghiên tỏ vẻ nghiêm túc nói.

Nghe vậy, khối đá đang đè trên ngực Tiểu Y Tiên mới lúc này mới được tháo xuống. Tiểu Y Tiên hơi trầm ngâm, ánh mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời Đan Tháp, nơi đó giờ phút này có không ít cường giả Đan Tháp đang canh giữ cẩn thận.

"
Cho dù vậy cũng không thể tiếp tục để cho Tiêu Viêm một mình ở lại tại cái loại địa phương đó. Ba ngày sau, nếu như hắn còn chưa đi ra thì bất luận bằng cách nào cũng phải làm cho ba đại cự đầu của Đan Tháp phải mở ra tinh vực một lần nữa."

Tại ngoại giới, cũng bởi vì Tam Thiên Diễm Viêm Hoả hoàn toàn bạo phát mà có chút hỗn loạn, ngược lại bên trong tinh vực lại yên lặng một cách dị thường. Tử hắc sắc hoả diễm lượn lờ tại mỗi một ngóc ngách bên trong tinh vực, hoả diễm không ngừng bùng lên thiêu đốt khắp tinh vực giống như một cái hoả lò khổng lồ. Trong không khí tràn ngập hơi nóng, cường giả bình thường nếu như hít phải một ngụm chỉ sợ cơ thể liền trực tiếp hoá thành hoả cầu, tự bốc cháy tại chỗ. Tam Thiên Diễm Viêm Hoả lần này bạo phát đã chân chính làm cho mảnh Tinh Vực này biến thành cấm địa tử vong.

Tại bên trong tử hắc sắc hoả diễm mênh mông vô bờ, mơ hồ có một chút lục mang mạnh mẽ xuất hiện, lại gần xem mới phát hiện đó là một đoàn hoả diễm màu xanh biếc giống như chiếc lồng. Bên trong cái lồng hoả diễm có một thân ảnh đang khoanh chân ngồi, hai mắt nhắm chặt, mặt khác có một vật thể đang đứng bên cạnh chính là Thiên Yêu Khôi, sắc mặt không có một chút thay đổi đang đứng yên.

Người đang ngồi xếp bằng chính là Tiêu Viêm. Hắn hôm nay giống như một cao tăng đang nhập định, thân thể không một chút nhúc nhích, thậm chí hơi thở từ trong cơ thể phát ra cũng hết sức mỏng manh, nhìn qua có vẻ rất doạ người.

Nơi này là một không gian hư vô tràn ngập tử hắc hoả diễm, cùng tinh vực không khác gì nhau. Điểm khác biệt duy nhất chính là nơi này không yên tĩnh giống như ngoại giới mà thường xuyên có những tiếng rít gào, tiếng hoả diễm phát nổ.

Nhìn theo phương hướng phát ra âm thanh nổ mạnh, chỉ thấy một màu hoả diễm xanh biếc kéo dài theo hướng Tây. Bên trong hoả tráo, thân thể Tiêu Viêm có chút hư ảo ngồi xếp bằng trên hoả liên do nhất phương hoả diễm màu xanh biếc ngưng tụ mà thành, thân thể không chút nhúc nhích, tuỳ ý để cho Hoả Long phía ngoài oanh tạc nhưng sắc mặt cũng không đổi.

"Thình thịch! thình thịch!"

Từng trụ tử sắc hoả diễm khổng lồ va chạm vào hoả tráo màu xanh, làm cho hoả tráo chấn động bạo xuất từng đạo gợn song nhưng trước sau vẫn không thể hoàn toàn đánh tan.

"
Nhân loại ti tiện, ngươi dám cùng ta nhất quyết tử chiến sao?"

Thật lâu cũng chưa xuyên thủng được phòng ngự của hoả tráo, vả lại nhiệt độ kinh khủng chung quanh có vẻ hoàn toàn không tạo ra một chút ảnh hưởng nào đối với Tiêu Viêm, Tam Thiên Diễm Viêm hoả cũng không tránh được trở nên nóng nảy. Chẳng hiểu được vì sao theo thời gian trôi qua, nó mơ hồ cảm nhận được lực lượng của nó dường như đang ngày càng giảm dần. Nhưng điều làm cho nó cảm thấy kinh hãi nhất chính là thân ảnh Tiêu Viêm ở bên trong hoả tráo lực lượng đang ngày càng tăng lên với tốc độ rất chậm, tình cảnh như thế này giống như lực lượng trong cơ thể nó đang bằng một phương pháp quỷ dị nào đó chuyển sang thân thể Tiêu Viêm.

Loại chuyển biến này tuy rằng cực kỳ chậm rãi nhưng tồn tại rất chân thật. Nếu như cứ tiếp tục như vậy thì sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày nó không còn khả năng áp chế được Tiêu Viêm nữa, mà đến lúc đó cũng là thời điểm Tiêu Viêm bắt đầu phản kích.

Loại biến hoá này làm cho Tam Thiên Diễm Viêm Hoả cảm thấy vô cùng bất an cùng nóng nảy, nhưng bất luận nó gia tăng công kích lên cỡ nào thì Tiêu Viêm ở bên trong hoả tráo cũng không có nửa điểm phản ứng.

"Oanh, oanh, oanh!"

Nóng nảy làm cho Tam Thiên Diễm Viêm Hoả trở nên cực kỳ cuồng bạo, nó liều mạng thúc dục hoả diễm hòng làm cháy mòn hoả tráo, nhưng hiệu quả mà nó thu được chỉ ngày càng làm cho nó trở nên điên cuồng.

Đối với nguyên nhân làm cho Tam Thiên Diễm Viêm Hoả trở nên cuồng bạo thì Tiêu Viêm cũng từ từ phát hiện ra, lực lượng trong cơ thể hắn theo thời gian trôi qua ngày càng tăng tiến, việc kỳ dị như thế này hẳn là có liên quan đến Long Ấn. Theo như lời của Tử Nghiên, nàng gieo xuống Long Ấn theo bản chất mà nói thì Long Ấn so sánh với Tam Thiên Diễm Viêm Hoả còn cao cấp hơn một ít. Đó có lẽ chính là nguyên nhân khiến lực lượng của hai người xuất hiện việc người thì tăng lên, người thì giảm xuống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Sau khi Tiêu Viêm hiểu được điểm này, hắn cảm thấy vô cùng an tâm. Bằng vào thực lực của hắn bây giờ muốn chính diện thu phục Tam Thiên Diễm Viêm Hoả cơ hồ là việc không có khả năng xảy ra, tuy nhiên may mắn là dưới tình huống hắn toàn lực phòng ngự thì căn nguyên chi hoả lúc này đã bị suy yếu cũng không làm gì được hắn. Hiện tại, chuyện duy nhất mà hắn cần làm là im lặng chờ đợi, đợi cho lực lượng của Tam Thiên Diễm Viêm Hoả chậm rãi truyền vào cơ thể của hắn. Đến lúc đó, dĩ dật đãi lao (*đợi cho quân địch mệt mỏi rồi mới phản công), lúc đó mới có thể chỉ rat tay một lần là có thể thành công thu phục.

Đây chính là cơ hội duy nhất mà Tiêu Viêm có thể thành công, nếu như có nửa điểm lỗ mãng e rằng sẽ mất đi cơ hội cực kỳ tốt này, từ đó làm cho cục diện biến thành thảm hoạ.

Nghĩ đến vệc sau khi thất bại sẽ bị Tam Thiên Diễm Viêm Hoả khống chế, Tiêu Viêm cũng không nhịn được mà rùng mình một cái. Như vậy không bằng chết đi còn thấy thoải mải hơn, bất luận như thế nào cũng tuyệt đối không thể thất bại.

Tuy rằng dựa theo tốc độ tăng giảm lực lượng của hai bên tất nhiên sẽ cần một quãng thời gian không hề ngắn chút nào thì Tiêu Viêm mới có đủ lực lượng để phản kích, nhưng thời điểm hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi. Chỉ cần thật bình tĩnh, kiên trì tín niệm thì thắng lợi sẽ là chuyện hiển nhiên.

Trải qua mấy năm lịch lãm, kiểu xúc động đó chắc chắn sẽ không thể xuất hiện trên người Tiêu Viêm. Cục diện có lợi lúc này đã hoàn toàn nghiêng về phía Tiêu Viêm, chỉ đợi đến một ngày sẽ hoàn toàn bạo phát.

Bên trong linh hồn không gian quả thật không có khái niệm hai chữ thời gian. Bởi vậy Tiêu Viêm cũng không cảm nhận được thời gian trôi qua. Điều duy nhất mà hắn có thể nhận biết là việc Tam Thiên Diễm Viêm Hoả ở phía bên ngoài hoả tráo đang ngày càng suy yếu dần, mà bản thân hắn đang ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Theo thời gian trôi qua, dưới biển lửa quỷ dị, vẻ táo bạo lúc trước trong mắt Tam Thiên Diễm Viêm Hoả cũng đã được thay thế bằng một tia kinh hoảng. Nó cũng hiểu được rằng thời gian kéo dài càng lâu đối với nó càng bất lợi. Quay mặt về phía hoả tráo phòng ngự của Tiêu Viêm, bản thân nó không khỏi dâng lên cảm giác bất lực, công kích của nó lúc này cũng từ từ yếu dần, ngược lại phòng ngự của Tiêu Viêm đang ngày càng mạnh hơn. Lần giao đấu này chính là khảo nghiệm tính nhẫn lại và ý chí.

Thời gian như thoi đưa trôi qua. Bên trong hư vô không gian, Tiêu Viêm không thể biết được thời gian đã trôi qua bao lâu, điều hắn có thể làm lúc này là tĩnh tâm chờ đợi. Trong không gian tử hắc sắc hoả diễm tràn ngập linh tính, sự buồn chán khi phải tĩnh tâm chờ đợi rút cuộc cũng đến ngày chấm dứt.

Bên trong linh hồn không gian, hai tròng mắt đang nhắm chặt của Tiêu Viêm rốt cuộc lại lần nữa từ từ mở ra. Bên trong ánh mắt đã không còn có vẻ bình thản mà thay vào đó là hàn ý nhàn nhạt đang từ từ dâng lên.

"Hiện tại, cũng nên đến lượt ta…"

Tiêu Viêm đang ngồi xếp bằng bên trên hoả liên bỗng nhiên nhìn đến Tam Thiên Diễm Viêm Hoả có vẻ uể oải phía bên ngoài hoả tráo cười nhẹ, hắn từ từ đứng dậy, một luồng hơi thở sắc bén giống như cơn bão thổi bùng ra.