Đấu Phá Thương Khung

Chương 1087: Đại chiến tới




Trong Diệp Thành, vô số người trợn mắt há mồm nhìn hàn khí kinh người đang không ngừng toát ra từ những bóng trắng. Cuối cùng trực tiếp ảnh hưởng đến hoàn cảnh xung quanh, nhiệt độ trong thành giảm xuống, những bông tuyết đang rơi bỗng trở nên nặng hơn.

"Này… những điều này do là người Băng Hà Cốc làm?"

"Bọn họ đến Diệp Thành làm cái gì vậy? Cư nhiên bày ra ma trận kinh khủng như thế?"

"Chẳng lẽ là hướng về phía Diệp gia mà đến sao?"

"Nói nhảm, những người này so với những vị trong năm đại gia tộc còn mạnh hơn nhiều lắm, thì làm sao Diệp gia mơ tưởng đến chứ.

"
Vậy ngươi nói bọn họ nhiều người như vậy đến nơi này, chẳng lẽ chỉ đến Diệp thành du ngoạn thôi sao?"

Bên trong Diệp thành, bởi vì ngoài thành đột nhiên xuất hiện đại quân Băng Hà Cốc mà xôn xao hẳn lên. Bọn họ đều không biết là ai có thể làm cho một trong Tam đại Cốc – Băng Hà Cốc xuất động như thế.

Hàn khí từ bên ngoài thành tựa như thiên địa, khuếch tán xung quanh Diệp Thành hơn một thước mới từ từ dừng lại. Đem toàn bộ tòa thành vây lại, tạo thành một bình chướng vây quanh Diệp Thành, không cho một ai ra vào.

"Diệp gia, giao Ách Nan độc nữ ra, nếu không hôm nay Diệp gia tất diệt!"

Ở trong thành, mọi người nhất thời vì bình chướng hàn khí mà hoảng hốt. Từ ngoài thành một đạo thanh âm nhàn nhạt già nua mang theo đấu khí hùng hồn chậm rãi truyền vào trong thành, vang vọng rõ ràng bên tai mỗi người.

"
Ách Nan độc nữ? Nguyên lai bọn họ vì Ách Nan độc nữ mà tới, khó trách."

"
Không nghĩ tới, Ách Nan độc nữ sao lại ở Diệp gia? Bọn người kia lá gan cũng thật lớn mà"

Nghe được đạo thanh âm già nua kia, những tiếng xôn xao trong thành trở nên yên lặng hơn nhiều, một số người còn thở dài nhẹ nhõm. Xem ra, Băng Hạ Cốc là vì Diệp gia mà tới. Tuy nói hiện giờ đã vây thành, nhưng chỉ cần những người khác không lỗ mãng làm loạn, Băng Hà Cốc tự nhiên không làm tổn thương người vô tội.

Mấy đạo thân ảnh màu trắng chậm rãi phi không mà đến, sau đó dừng lại ở giữa không trung. Ánh mắt nhàn nhạt đảo qua Diệp Thành, sau đó hướng về khu vực của Diệp gia.

Đầu lĩnh của mấy đạo thân ảnh này là người ngày đó chật vật chạy trốn từ trong tay Thiên Hỏa tôn giả - Thiên Xà. Ngoại trừ vài tên trưởng lão Băng Hà Cốc có thực lực cường hãn ra, còn có một lão giả mặc áo lông trắng, trên khuôn là nụ cười hiền hậu. Nhưng, cho dù là Thiên Xà khi ánh mắt hướng tới người này cũng hiện lên chút ít kiêng kị.

Sự xuất hiện của đám người Thiên Xà khiến cho trong thành vang lên từng đạo xôn xao, hoảng sợ.

"Đó là trưởng lão Băng Hà Cốc – Thiên Xà? Không nghĩ tới lần này ngay cả hắn cũng đến đây."

"
Ngu ngốc, chỉ biết mỗi Thiên Xà thôi sao, vị đại nhân bên cạnh hắn ngươi không có nhìn thấy hả"

"
Kia? Đó chẳng phải là đại trưởng lão Băng Hà Cốc sao? Này… này ngay cả hắn cũng đến? Nghe nói mười năm trước hắn đã tiến vào hàng ngũ Đấu Tôn cường giả rồi"

"
Vì muốn bắt giữ Ách Nan độc nữ, Băng Hà Cốc đã xuất hết vốn a!"

Bên trong thành đang xôn xao bàn luận thì tại bên trong Diệp gia đồng dạng cũng cực kỳ không bình tĩnh nổi. Tất cả những người của Diệp gia đều trợn mắt há mồm nhìn ma trận ở nơi xa. Đặc biệt là Diệp Trọng cho đến các trưởng lão, sắc mặt lại càng thêm trắng bạch.

"
Thiên Sương Tử? Thiên Xà?"

Diệp Trọng đôi môi run run một chút, hai người này, tùy tiện một người cũng đủ hủy diệt Diệp gia. Không ngờ hôm nay cả hai đều tới đây.

"
Ách Nan độc nữ? Diệp gia ta từ lúc nào thì cất dấu Ách Nan độc nữ chứ?" Một tên trưởng lão há miệng kinh hoảng hỏi.

Đám người bên cạnh nghe vậy cũng lâm vào trầm ngâm. Một lát sau, như nhớ ra điều gì đó: "
Là bọn người Tiêu Viêm? Trong bọn họ có một người là Ách Nan độc nữ?"

Diệp Trọng cùng với mấy tên trưởng lão trong lúc này bất chợt hiểu ra điều gì đó, thân thể run lên, rốt cuộc thì cũng rõ ngọn nguồn mối họa.

"
Sao lại phải sợ, cùng lắm Diệp gia chúng ta cùng bọn họ liều mạng thôi" Trong lúc Diệp Trọng cùng một đám người đang kinh hoảng, một đạo thanh âm nhàn nhạt vang lên. Đám người xoay chuyển ánh mắt nhìn ra trước sân, một giọng già nua vang lên lúc nãy tự nhiên chính là Thiên Hỏa tôn giả.

Đối với Thiên Hỏa tôn giả, đám người Diệp Trọng không dám chút nào chậm trễ. Bọn họ không dám đắc tội với Băng Hà Cốc, nhưng cũng như thế không dám đắc tội với lão giả trước mặt này được. Đám người lập tức lâm vào khổ sở, bọn họ thân bị ép giữa bức tường cực lớn, đó mới là sự thống khổ nhất.

Hai tay Thiên Hỏa tôn giả chắp ra sau lưng, ánh mắt hơi nhíu nhìn bầu trời phía xa xa. Tầm mắt như xuyên thấu không gian, trực tiếp dừng lại lão giả mặc áo lông trắng bên cạnh Thiên Xà.

"Đấu Tôn sao?"

Thiên Hỏa tôn giả thấp giọng tự nói.

"
Đã tới rồi à" Ở lúc Thiên Hỏa tôn giả đang thì thầm tự nói thì một đạo thanh âm nhè nhẹ đột ngột vang lên, chỉ thấy một thân ảnh trẻ tuổi đứng bên mái hiên, thân thể thẳng tắp như một cây trường thương, mơ hồ mang theo một luồng hơi thở tràn đầy sắc bén. Xem diện mạo, không phải Tiêu Viêm thì còn là ai vào đây.

"
Ân, đích xác có chút thần thông quảng đại a, nhanh như vậy đã tìm tới tận cửa. Tiểu Y Tiên thế nào rồi?" Thiên Hỏa tôn giả thân hình vừa động, nhanh chóng xuất hiện bên cạnh hắn, nói.

Nhìn thấy Thiên Hỏa tôn giả mở miệng. Trong mắt Thiên Xà cũng thoáng hiện qua vẻ sợ hãi. Hiển nhiên, cuộc chiến đầy hung hiểm lần trước đã khắc sâu trong trí nhớ của hắn.

"
Ha hả, vị bằng hữu kia hẳn là người đã đánh bại Thiên Xà sao? Không biết vị bằng hữu này xưng hộ như thế nào?" Lão giả mặc áo lông trắng ánh mắt nhìn chằm chằm Thiên Hỏa tôn giả, cười nói.

"
Thiên Hỏa."

"
Nguyên lai là Thiên Hỏa tôn giả, lão phu là đại trưởng lão của Băng Hà cốc - Thiên Sương Tử." Lão giả cười cười ra vẻ hiền hòa, sau đó chớp mắt một cái, nói: "A, vị bằng hữu này, chuyện hôm nay chính là ân oán giữa Băng Hà Cốc ta với Ách Nan độc nữ, lão phu khuyên ngươi không nên nhúng tay vào, ngươi có đáp ứng hay không?"

Thiên Hỏa tôn giả cười cười, cũng không lên tiếng, chẳng qua là chậm rãi lắc đầu mà thôi.

Thấy thế, nụ cười hiền hòa trên khuôn mặt của Thiên Sương Tử vẫn như cũ không giảm, híp mắt nói: "
Đã như vậy, lão phu chỉ có thể ra tay ngăn cản ngươi."

"
Không cần lưu tình." Thiên Hỏa tôn giả thu hồi vẻ cười cười, khóe mắt lãnh ý nhàn nhạt.

"
Ách Nan độc nữ đâu? Chẳng lẽ đã trốn rồi?" Nhìn thấy sự đối chọi gay gắt giữa hai người, trong lòng Thiên Xà cũng hơi yên tâm, sau đó ánh mắt đảo qua nhưng không thấy Tiểu Y Tiên đâu, lập tức cười lạnh nói: "Hôm nay, bên ngoài Diệp Thành đã bị Băng Hà Cốc ta kết đại trận, mấy người các ngươi không một ai có thể chạy thoát."

Tiêu Viêm khinh thường nhìn Thiên Xà một cái, trong mắt đen nhánh thoáng qua một tia hàn ý. Nguồn: http://truyenfull.vn

"
Ha hả, cũng không cần tiếp tục trì hoãn, chậm sẽ sinh biến, người này liền giao cho ngươi, hy vọng ngươi sẽ không để xảy ra sự cố lần nữa, nếu không, cốc chủ sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu." Ánh mắt Thiên Sương Tử đầy chua ngoa khẽ quét qua, nhíu mày, trực giác nhạy cảm nói cho hắn biết, không nên tiếp tục dây dưa với bọn người trước mặt đây.

Tiếng nói vừa dứt, Thiên Sương Tử cướp bộ khẽ đạp hư không, xuất hiện cách Thiên Hỏa tôn giả mười thước, ánh mặt tập trung nhìn về Tiểu Viêm đang đứng ở phía sau, thế nhưng hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn qua một lần.

Thiên Xà gật đầu, ánh mắt âm tàn chuyển sang Tiêu Viêm, cười gằn nói: "Tiểu tử, ta muốn xem xem lần này ai có thể cứu ngươi!"

Tiêu Viêm sắc mặc bình tĩnh, đấu khí bàng bạc từ trong cơ thể chậm rãi vận chuyển.

"
Thiên Xà trưởng lão, người này chính là mục tiêu của Hồn Điện ta. Không biết có thể đem hắn giao cho ta xử lý hay không?" Ngay tại lúc Thiên Xà sắp sửa ra tay thì một mảnh hắc vụ nồng đậm đột nhiên từ xa lướt đến, sau đó hiện ra trên không trung, âm trầm cười quái dị.

Lúc hắc vụ hiện ra, sắc mặt bình tĩnh của Tiêu Viêm nháy mắt trở nên âm hàn, dữ tợn nhìn hắc vụ cách đó không xa, điềm nhiên nói: "
Hồn Điện?"

"
Khách khách, thật sự không nghĩ tới, chỉ mới mấy năm không gặp ngươi hiển nhiên đã tấn nhập Đấu Tông, ánh mắt của lão gia hỏa Dược Trần kia tuyển chọn đệ tử thật không tồi nha. Bất quá, mặc cho ánh mắt của hắn như thế nào, cuối cùng cũng bị bổn Hộ pháp bắt giam, ha ha."

Hắc vụ bắt đầu khởi động, hóa thành một đạo hắc ảnh, tiếng cười quái dị đó phát ra lần nữa khiến cho ánh mắt Tiêu Viêm đột nhiên đỏ lên mang theo hàn ý lạnh lẽo.

Sát ý ngút trời tựa như núi lửa phun trào từ trong cơ thể Tiêu Viêm tuôn ra dữ dội, hai mắt đỏ như máu chứa sát khí vô cùng tận, từng chữ từng từ trong kẽ răng phát ra.

"
Vụ hộ pháp!"