Đấu Phá Thương Khung

Chương 1062: Hướng đi




Nhìn thấy lão giả xanh y đứng dậy, trong mắt Tiêu Viêm liền hiện vẻ âm trầm.

- Đi mau!

Sắc mặt của Hân Lam cũng đồng dạng biến đổi không ít, vội vàng quay đầu nói với Tiêu Viêm.

Dường như nghe được lời của nàng, hai tên trưởng lão Diệp gia đang chặn đường lui của Tiêu Viêm cũng chậm rãi khu động đấu khí trong cơ thể, mà trên khuôn mặt cũng hiện lên nụ cười lạnh.

- Nếu như ngươi thật sự là bằng hữu của Hân Lam, vậy thì mời ở lại Diệp gia đi, chúng ta có lẽ còn có thể thương nghị.

Đôi mắt lão giả xanh lam vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, trầm giọng nói.

Tiêu Viêm mặt không chút thay đổi, trong lòng hắn hiện giờ chỉ lo lắng đến tin tức Tiểu Y Tiên, làm gì có thời gian quản đến cái gì mà Diệp gia.

- Theo ta!

Ánh mắt nhìn về Hân Lam, Tiêu Viêm nói một tiếng rồi trục tiếp xoay người bước ra ngoài đại sảnh. Về phần hai vị trưởng lão Diệp gia đang chặn ở cửa thì hắn hoàn toàn không để vào mắt.

Hành động lần này của Tiêu Viêm đúng là làm cho Hân Lam giật mình, nhưng nhìn bóng lưng của Tiêu Viêm, Hân Lam cũng biết nếu như mình không đi theo thì chỉ sợ Tiêu Viêm sẽ không có đáp ứng lời hứa với nàng nữa. Nghĩ đến đây, trên gương mặt Hân Lam xuất hiện chút giãy dụa rồi cắn răng một cái, xoay người đi ra.

- Làm càn!

Hai gã trưởng lão Diệp gai đang ngăn ở cửa thấy Tiêu Viêm kiêu ngạo như vậy thì nhất thời nổi giận quát lạnh một tiếng. Hai người vừa ra tay thì đã có hai luồng kình khí mênh mông chụp tới bả vai Tiêu Viêm.

Mắt thấy hai gã tam tinh Đấu Tông ra tay, nhưng Tiêu Viêm vẫn không hề để ý, ngón tay cong lại búng ra. Nhất thời có một đạo ngân quang lóe lên rồi có một thân ảnh màu bạc đột ngột hiện lên.

Keng!

Ưng trảo của hai vị trưởng lão kia lướt nhanh đến, sau đó đụng thật mạnh trên thân ảnh màu bạc kia, nhưng song phương vừa mới va chạm thì một tiếng kim loại va vào nhau vang lên khắp nơi.

Cảm nhận thấy hai như vậy thì hai người trưởng lão liền biến sắc, nhưng không đợi cho bọn hắn lui về sau thì một đôi thiết quyền màu bạc mang theo tàn ảnh đã từ bên trong ngân quang xuyên thấu qua, đạo thiết quyền này lấy thế sét đánh không thể đỡ nổi đánh trên lồng ngực của hai người.

Phốc!

Thiết quyền màu bạc này cũng không có mang theo đấu khí bàng bạc, nhưng khi nó đụng tới thân thể của hai người trưởng lão thì lại bạo xuất ra lực sát thương kinh người. Thân thể hai người trưởng lão như là diều bị đứt dây vậy, trực tiếp văng ra xa rồi ngã trên đại sảnh, hai bụm máu tươi cũng phun ra.

Nhìn thấy hai vị trưởng lão bị đánh bay ra như thế, trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh. Không ít người cũng thầm nuốt nước miếng một cái đồng thời dùng một ánh mắt kinh hãi nhìn sang Tiêu Viêm. Mà lúc này thì đạo ngân quang bên cạnh Tiêu Viêm cũng đã tán đi, một thân ảnh màu bạc cũng chậm rãi xuất hiện.

- Đây là lần cuối cùng, lần sau ta sẽ không có lưu thủ nữa đâu!

Đưa lưng về phía mọi người Diệp gia, giọng nói của Tiêu Viêm phát ra. Trong giọng nói hắn lúc này ẩn chứa sát ý lành lạnh, những người này ba lần bốn lượt muốn ngăn trở quả thật là đã chọc giận hắn.

Mà sắc mặt của vị lão giả xanh lam kia cũng dần trở nên ngưng trọng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng người màu bạc không hề có chút sứt mẻ bên cạnh Tiêu Viêm, từ trên bóng người này hắn cảm giác được một mùi vị nguy hiểm.

Địa Yêu khôi bây giờ sau khi hấp thu Đan Lôi ở Phần Viêm cốc thì không thể nghi ngờ là đã được cường hóa hơn rất nhiều. Dựa theo phỏng đoán của Tiêu Viêm thì nó giờ có thể đã đánh được với thất tinh Đấu Tông, mà vị đại trưởng lão Diệp gia này cũng chỉ là một lục tinh Đấu Tông thôi, căn bản không phải là đối thủ của Địa Yêu khôi.

- Đây là...khôi lỗi?

Sau khi nhìn Địa Yêu khôi một lát thì dường như vị lão giả xanh y này đã phát hiện gì đó, đồng tử co rút lại rồi nhìn sang Tiêu Viêm, chậm rãi hỏi.

Tiêu Viêm vẫn chưa trả lời, tay áo vung lên, lại lần nữa đem Địa Yêu khôi thu vào trong giới chỉ, nói:

- Hiện tại ta có thể mang Hân Lam đi rồi?

Lão giả xanh lam chau mày lại, vị thanh niên thần bí này không chỉ tuổi còn trẻ mà đã đạt đến được cảnh giới Đấu Tông, mà lại còn có khôi lỗi khủng bố thế này, xem ra bối cảnh không kém. Không trách Hân Lam lại tin tưởng đến như vậy.

- Lão phu là đại trưởng lão Diệp gia, Diệp Trọng. Vị tiểu hữu này tên là Tiêu Viêm sao?

Hướng về phía Tiêu Viêm chắp tay, nét âm trầm của đại trưởng lão cũng dần thu liễm lại. Lực lượng mà Tiêu Viêm thể hiện ra đã đủ kinh sợ Diệp gia, bởi vậy ngữ khí lúc nói chuyện của hắn cũng đã khách khí hơn trước rất nhiều.

Tiêu Viêm gật gật đầu, cũng không nghĩ nói thêm, bèn cấc bước đi ra khỏi đại sảnh. Hân Lam đi sau hơi ngập ngừng một chút, rồi nghiêng đầu nói với Diệp Trọng:

- Đại trưởng lão, sau khi cùng Tiêu Viêm đại ca giải quyết xong thì ta sẽ quay lại.

Nói xong, nàng cũng vội vàng đuổi theo.

Thấy thế, Diệp Trọng há miệng thở dốc, chỉ có thể thở dài một tiếng, cũng không nhắc lại mà tùy ý hai người rời đi.

- Đại trưởng lão…

Vị tứ trưởng lão lúc nãy bị Tiêu Viêm một chưởng đánh bay giờ phút này cũng chậm rãi đứng dậy, nhìn Diệp Trọng nói.

Diệp Trọng khoát tay áo, thở dài:

- Quên đi, để cho bọn họ đi thôi. Có lẽ Tiêu Viêm này không phải là người bình thường, nói không chừng thì Diệp gia cũng phải trông chờ vào hắn.

- Không thể nào đâu! Tuy nói thực lực hắn rất mạnh, nhưng với thực lực ấy mà muốn Diệp gia ta lần nữa vào trong Đan Tháp thì còn chưa đủ. Đem một hi vọng ký gửi lên trên một người còn chưa rõ lai lịch, có phải quá…

Vị tứ trưởng lão này chần chờ một lúc rồi nói.

- Không có biện pháp, hiện giờ có không ít thế lực đang nhìn vào Diệp gia ta, nếu như tiếp tục có cử động gì nữa thì sợ rằng Diệp gia sẽ không xong rồi.

Diệp Trọng lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói.

- Hiện tại chỉ có thể hi vọng người thanh niên tên Tiêu Viêm này thật sự có bổn sự như Hân Lam nói. Hơn nữa chuyện hôm nay cũng đã làm cho hắn có cảm nhận không tốt về Diệp gia ta. Ài, đây cũng là việc đau đầu a.

Sau khi mang theo Hân Lam rời khỏi Diệp gia, Tiêu Viêm trực tiếp nắm lấy tay nàng rồi bay vút ra ngoài thành. Một lát sau, sau khi đến trên đỉnh núi của một ngọn núi thì mới dừng lại.

- Chuyện của Tiểu Y Tiên, chắc ngươi cũng biết chứ?

Sau khi hạ xuống đỉnh núi, Tiêu Viêm trực tiếp chất vấn.

Hân Lam khẽ gật đầu, hàm răng cắn môi đỏ mọng, nhẹ giọng nói:

- Lúc trước muội cùng với Tiểu Y Tiên tỷ tỷ, Tử Nghiên thuận lợi ra không gian "trùng động" thì mấy tháng sau đã thuận lợi đến Đan Vực. Nhưng sau khi đến Đan Vực thì Tiểu Y Tiên tỷ ỷ lại bị một thế lực dâm tà tên là Dục Tiên môn nhìn trúng, tỷ tỷ dưới cơn nóng giận đã diệt sạch cả môn phái này. Nhưng môn chủ của phái này lại là một cường giả Đấu Tông, tuy nói là đã chết dưới tay tỷ tỷ, nhưng nàng cũng bị thương, vừa vặn lại phá đi phong ấn của Ách Nan Độc Thể, sau đó bị người khác phát hiện.

- Tại Đan Vực này thì cái Ách Nan Độc Thể đó chính là một tai nạn, bởi vì trước đó đã có một lần đại họa cũng do Ách Nan Độc Thể bạo phát mà thành…bởi vậy khi mà tin tức Ách Nan Độc Thể xuất hiện vừa truyền ra thì đã bị phần đông thế lực hợp lại vây giết, trong đó lấy Băng Hà cốc làm chủ. Nhưng bọn hắn cũng không phải muốn hủy diệt Ách Nan Độc Thể mà muốn thu vào tay, bởi vì chuyện mà Băng Hà cốc thích làm nhất chính là thu thập những người có thể chất kỳ lạ, sau đó lấy một phương pháp đặc thù đem linh hồn của cường giả trong cốc chuyển dời đến thể chất đó, để có thể lấy được năng lực của thể chất đó.

Nghe thấy lời nói của Hân Lam, sắc mặt của Tiêu Viêm ngày càng âm trầm lại, Băng Hà cốc này quả nhiên không phải là thứ tốt đẹp gì.

- Đoạn thời gian trước, địa phương mà Tiểu Y Tiên tỷ tỷ trốn đã bị Băng Hà cốc phát hiện, sau đó đã cùng với cường giả bên đó giao thủ mà bị thương không nhẹ. Tiêu Viêm đại ca, Hân Lam thật vô dụng, không thể giúp đỡ gì cả.

Nói đến chỗ này, đôi mắt Hân Lam cũng đỏ lên. Đối với sự vô lực của mình, nàng vẫn luôn cảm thấy đáng trách. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Tiêu Viêm hít sâu một hơi, chợt khoát tay áo, nói:

- Không liên quan chuyện của ngươi, chắc ngươi cũng biết bây giờ Tiểu Y Tiên ở chỗ nào chứ?

- Ùm, muội cũng nhận được tin tức của tỷ tỷ truyền cho ta, nhưng hiện tại chỗ đó đã bị cường giả của Băng Hà cốc bao vây lại, muội căn bản vào không được.

Hân Lam gật gật đầu, nói.

- Ở nơi nào?

- Lạc Thần Giản.

- Quả nhiên là tại đó.

Tiêu Viêm híp mắt lại, thấp giọng nói.

- Tiểu Y Tiên tỷ tỷ mặc dù tránh được sự vây giết của Băng Hà cốc nhưng bị thương không nhẹ, không dễ dàng lộ diện được. Nhưng Lạc Thần Giản hiện giờ đã bị Băng Hà cốc vây quanh, tuy nói địa hình ở đó phức tạp nhưng việc tìm ra cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Hân Lam nhẹ giọng nói:

- Tiêu Viêm đại ca, huynh bây giờ tính làm thế nào?

- Có thể làm sao chứ…

Tiêu Viêm đứng thẳng, mắt nhìn về hướng bắc, trong mắt xẹt qua sát khí:

- Đi Lạc Thần Giản!

- Vậy để muội dẫn đường cho huynh! Muội cũng biết địa hình Lạc Thần Giản, vào đó tìm sẽ dễ hơn!

Hân Lam cắn răng một cái, nói.

Tiêu Viêm khẽ gật đầu, chợt nhớ ra cái gì đó, nói:

- Đúng rồi, Tử Nghiên đâu? Nàng ta chẳng lẽ vẫn bên cạnh Tiểu Y Tiên?

- Tử Nghiên…

Nghe vậy, Hân Lam cũng là ngẩn ra, chợt cười khổ nói:

- Sau khi bọn muội đến Đan Vực không lâu thì nàng liền mất tích!

- Mất tích?

Tiêu Viêm thoáng biến sắc.

- Cũng không phải là mất tích đi, nàng có nói với bọn muội là nàng ta đột nhiên có một chút cảm ứng, phải đi về nhà.

- Về nhà?

Tiêu Viêm chau mày, thân phận Tử Nghiên vẫn luôn là một điều bí ẩn, nhưng hắn trong lúc mơ hồ cũng có thể đoán được thân phận này tất nhiên rất hùng hồn, cũng không biết cái gọi là nhà của nàng là ở đâu.

- Ài, hi vọng nha đầu kia không có sao đi, bây giờ phải tìm Tiểu Y Tiên trước mới được, sau đó hãy tìm nàng!

Thở dài một hơi, Tiêu Viêm lại lần nữa bắt lấy Hân Lam, sau đó khẽ lướt đi về hướng bắc. Chỉ trong thoáng chốc đã mất dạng ở cuối chân trời! Tiểu Y Tiên, hắn phải mau chóng tìm được nàng!