Câu trả lời của Mộ Nguyệt Sâm càng khiến Hạ Băng Khuynh muốn biết tin nhắn viết gì.
Rốt cuộc nội dung có mê lực gì mà khiến Mộ Nguyệt Sâm thường không cười lại cười sáng lạn như vậy?
Càng đoán càng muốn biết.
Hạ Băng Khuynh cảm thấy, tim mình bây giờ như ngàn con kiến từ chút gặm nhắm trí tuệ.
“Hì, có thể nói em biết rốt cuộc nội dung là gì không?”
Cô nhịn không được hỏi, quả thật khiến Mộ Nguyệt Sâm cười đến sắp mất khống chế.
Quả nhiên
“Em có thể trả giá cho yêu cầu của mình không?” Thái độ nói giá của anh khiến Hạ Băng Khuynh đột nhiên lùi bước.
Mắt sắc bén của Mộ Nguyệt Sâm lập tức nhìn ra tâm tư của cô.
“Nếu em không muốn trả giá không sao, dù sao chúng ta cũng đều không mất gì. Nhưng, em muốn biết nội dung tin nhắn nhưng không thể nhìn thấy.”
Anh nhìn Hạ Băng Khuynh một cái, tay bấm lên màn hình.
“Dù sao tin nhắn anh đã đọc, không còn tác dụng lại, Xóa nó đi, còn có thể tiết kiệm dung lượng.”
Lời của Mộ Nguyệt Sâm quả thực khiến Hạ Băng Khuynh muốn tạo một đài truyền hình để chửi bới anh.
Haha, tiết kiệm dung lương? 1 tin nhắn có thể chiếm bao nhiêu dung lượng?
Với lại cô mới không thể đường đường tồng tài Mộ thị chỉ dùng điện thoại 16gb?
Coi cô ngu à?
“Hừ, anh xóa đi, tôi không xem nữa” Cô kiên định.
Không xem thì không xem! Không lẽ không xem thì mất gì không bằng?
Mộ Nguyệt Sâm liếc nhìn thái độ của cô, lắc lắc điện thoại trước mặt cô.
“Xác định không muốn coi?” Anh nhàn nhạt mê hoặc, giống khá thích hợp.
Hạ Băng Khuynh lần nữa kiên định “Xác định không coi!”
Nụ cười của Mộ Nguyệt Sâm sắp tràn khỏi khóe mắt, anh mở màn hình sau đó tìm tin nhắn.
“Nếu em không xem vậy anh đọc em nghe” Anh cười trêu chọc khiến Hạ Băng Khuynh thật muốn giết chết anh.
Sớm biết anh kiểu gì cũng cho mình biết nội dung tin nhắn, lúc nãy cô không nên khuất phục!
Phát hiện sự hối hận của cô, Mộ Nguyệt Sâm khẽ cười mấy tiếng.
“Vậy anh đọc đó” Anh quay nhìn cô, thấy cô mặt đàng hoàng đã chuẩn bị bắt đầu nghe.
Anh mỉm cười bắt đầu đọc.
“Mộ tổng, tôi coi kĩ tất cả camera các tầng, hình ảnh liên quan đến ngài rất nhiều. Nhưng phần sau tôi nghĩ ngài không quan tâm nên tôi chỉ nói ngài nghe phần trước.”
Giọng mê hoặc của Mộ Nguyệt Sâm lúc đó lên đặc biệt mang theo sự khàn đặc và gợi cảm, khiến người khác không chịu được.
Nhưng Hạ Băng Khuynh không chú ý đến cái này!
Cô chú ý là nội dung tin nhắn!
Sao nhắc đến camera giám sát?
Cô nghiêng nhìn nụ cười của Mộ Nguyệt Sâm, đột nhiên có chút bất an.
“Mộ Nguyệt Sâm, hay đừng đọc nữa? Tiết kiệm nước miếng!”
Anh lắc đầu cự tuyệt: “Nếu đã bắt đầu không thể để nửa chừng kết thúc, em tiếp tục nghe!”
Nói xong bắt đầu đọc.
“Trong giám sát, Mộ tổng ngài không ngừng chạy giữa thang máy và cầu thang như tìm cái gì đó. Sau đó ngài tìm thấy nhị thiếu hỏi Hạ tiểu thư ở đâu. Sau khi nhận được đáp án ngài không nghĩ đến đi bằng thang máy mà chạy bằng cầu thang.”
- -------- ----------