Đây không phải là Mộ Nguyệt Bạch đảm bảo chắc chắn với mình sao?
Sao lại có sai lầm này?
“Phương Lực, anh chắc chắn đây là sự thật?” Cô nhắc nhở Phương Lực, hi vọng anh có thể nói lời mình muốn nghe.
Nhưng Phương Lực lắc đầu, kiên trì cách nói của mình.
“Tôi nói đều là thật, không tin các người có thể coi camera, lúc tôi ôm đứa bé nó có phải đang khóc? Với lại Mộ nhị thiếu có thể làm chứng cho tôi, quả thật tôi lượm được thẻ ở cầu thang vì lúc đó anh ấy cũng ở đó.”
Lời này của Phương Lực khiến Ôn Tử Tích tuyệt vọng.
Cô bị Mộ Nguyệt Bạch bán đi rồi?
Cô nhìn anh, nhưng vẫn không nhận được sự quan tâm nào từ anh. Ngón tay cô, dần cong lên, nắm chặt.
Cũng là lời của Phương Lực, mà người chấn động còn có Hạ Băng Khuynh.
Tay bưng trà của cô dừng ở không trung.
Phát triển này sao nằm ngoài dự đoán của cô?
Theo phát triển trước đây, Mộ Nguyệt Bạch không phải đang bẫy cô sao? Bây giờ sao thành Ôn Tử Tích bị bẫy?
Cô muốn tìm Mộ Nguyệt Bạch hỏi rõ, nhưng lúc chuẩn bị nhìn sang anh lại bị Mộ Nguyệt Sâm nắm chặt tay.
“Không được hỏi anh ta!” Giọng khó chịu của Mộ Nguyệt Sâm cộng thêm biểu cảm lạnh lùng như cũ lại mang sự đẹp trai kì lạ.
Cô cười nhẹ, thu ánh mắt chưa kịp chuyển đi của cô lại.
Nam nhân này
Cảm nhận được sự tò mò của mọi người về vai của mình trong câu chuyện, Mộ Nguyệt Bạch thả ly xuống, chậm rãi đứng dậy.
“Thực ra lúc đó tôi vừa nói chuyện xong với Băng Khuynh. Vốn muốn đi thang máy nhưng nhìn thấy nhiều người, tôi không muốn, nên nghĩ cầu thang yên tĩnh hơn, liền qua đó.”
“Ở cầu thang, hoàn cảnh khác lạ cho tôi linh cảm sáng tác. Tiếp đó tôi ngồi ở bậc thang, bắt đầu suy nghĩ về sáng tác của mình. Kết quả, vừa hay nhìn thấy Phương Lực đi lên. Chúng tôi không giao lưu nhưng tôi quả thật có thể chứng minh anh ấy lượm thẻ phòng ở cầu thang.”
Giải thích của Mộ Nguyệt Bạch có sức thuyết phục hơn Phương Lực.
Đây không chỉ vì thân phận Mộ nhị thiếu của anh mà càng vì ngữ khí bình thản không gợn sóng.
“Anh nói dối! Nếu anh ở cầu thang tại sao tôi và Hạ Băng Khuynh đi xuống không thấy anh?” Ôn tử Tích vì mình mà bắt lỗi, có chút tấn công điên cuồng.
Mộ Nguyệt Bạch cười nhạt, bộ dạng ôn nhu nhận được thiện cảm gấp bội của mọi người.
“Vì bậc thang tôi ngồi vừa hay ở tầng 5. Mà tầng 5 khách sạn có 1 ban công. Cho nen bậc thang tôi nói là bậc thang nơi ban công”
Sự giảo hoạt trong câu nói của anh khiến Ôn Tử Tích trừng mắt, không thể tin được.
Cầu thang ban công haha, mở to mắt nói dối!
Mộ Nguyệt Bạch vô duyên vô cớ chạy ra ban công ngồi?
Linh cảm sáng tác? Đây là lời quỷ gì?
“Tôi không tin! Mộ Nguyệt Bạch anh không có chứng cứ ở ban công! Nhất định là gạt người!” Ôn Tử Tích chỉ Mộ Nguyệt Bạch, không ngừng cáo buộc.
Thấy vậy, Mộ Nguyệt Bạch lắc đầu sau đó từng câu từng chữ nói: “Haha, Ôn tiểu thư không phải cũng không có chứng cứ, cô tận mắt thấy Băng Khuynh làm rơi thẻ phòng sao? Với lại tôi là có chứng cứ đó Ôn tiểu thư!”
- -------- ----------