Đến thành phố kế bên thì đã chiều 5h.
Đám người thu dọn một chút, chuẩn bị ăn cơm rồi mới xem pháo hoa.
Hạ Băng Khuynh vừa chuẩn bị vào thang máy, Mộ Nguyệt Bạch kéo cô ra mà thang máy đã đóng cửa.
Mộ Nguyệt Sâm ở trong, gấp gáp, mà thang máy đến tầng 23 mới dừng, anh chỉ có thể đợi.
“Anh kéo tôi làm gì?” Cô vùng khỏi tay Mộ Nguyệt Bạch, có chút chán ghét.
“Anh cần nói rõ với em, nếu không đến lúc đó em và Ôn Tử Tích không có thời gian nói chuyện riêng.” Anh kéo cô ra góc, nhìn kĩ lần nữa thấy không có camera giám sát mới yên tâm nói.
“Sau đó thì?” Tuy cô nghi ngờ vì sao anh luôn kêu cô tránh khỏi camera nhưng không hỏi ra.
“Phòng là anh đặt, Ôn Tử Tích ở tầng 7 phòng 703, tầng đó chỉ mình cô ta ở. Mấy người khác ở tầng 5, em ở tầng 6, đến lúc đó em đi gặp Ôn Tử Tích sẽ không ai thấy. Nhưng em phải nhớ tránh camera ra.”
Anh nhiều lần nhấn mạnh, cuối cùng Hạ Băng Khuynh nhịn không được nữa.
“Tại sao cứ phải tránh camera?” Cô đâu làm chuyện không thể để người khác thấy, dựa vào đâu cả quá trình cô đều phải tránh camera? Không có lí gì cả.
Mộ Nguyệt Bạch cười, “Vì nếu không tránh, đến lúc Ôn Tử Tích làm ra chuyện gì đó, em xuất hiện ở camera thì khó giải thích”
“Có ý gì?” Hạ Băng Khuynh không hiểu rõ.
“Ý là nếu Ôn Tử Tích muốn ám hại em, nói em kêu cô ta ra kết quả hãm hại cô ta, thì em căn bản không có cách nào giải thích được. Vì dựa theo tính của cô ta, cô ta sẽ làm ra nhiều chuyện khiến người khác hiểu lầm trước camera. Hiểu?”
Chữ cuối của Mộ Nguyệt Bạch khiến Hạ Băng Khuynh cảm thấy không thoải mái.
Cứ cảm thấy chữ cuối mang cảm xúc rất kì lạ. Như là sủng ái, như là bất lực.
“Ý anh là, tôi đừng xuất hiện trong camera mắc công Ôn Tử Tích hãm hại tôi?” Cô kết luận lời của anh.
Anh gật đầu, cười mang cảm giác vui vẻ yên lòng.
“Uhm” Cô khẽ gật đầu rồi đi ra hướng thang máy. Chỉ là, lúc thang máy mở ra, cô đột nhiên quay đầu nói một câu ‘cảm ơn’ với anh.
Anh ngây người tại chỗ.
Nụ cười giả tạo vừa nãy đột nhiên có chút cứng lại.
Anh làm như vậy, chắc là đúng chứ?
Hạ Băng Khuynh là của anh, không nên thuộc về Mộ Nguyệt Sâm.
Cho nên, anh làm đúng!
Anh tiếp tục an ủi mình, dần đi đến cầu thang.
Đợi Mộ Nguyệt Sâm chạy xuống thì 2 người đã rời đi. Anh lấy điện thoại muốn gọi Mộ Nguyệt Sâm lại phát hiện khóa máy.
Anh cắn răng, sau đó đợi thang máy, chuẩn bị lên lầu 6 tìm Hạ Băng Khuynh.
Tầng 7 khách sạn.
Ôn Tử Tích ôm con, đi vào phòng. Chỉ là lúc cô vừa đi đến cửa, Hạ Băng Khuynh đột nhiên xuất hiện.
“Ôn Tử Tích, tôi có lời nói với cô, cô và tôi xuống quán cafe ngồi tí đi.” Cô cúi đầu như cảm thấy xấu hổ về lời mình nói.
Ôn Tử Tích ngây người, “Cô muốn nói gì với tôi? Nếu là dụ tôi rời đi để người khác hại con tôi, tôi sẽ không xuống.”
Thái độ nghi ngờ của cô khiến Hạ Băng Khuynh không kiên nhẫn.
“Dù tôi tính hại con cô cũng không tìm thời gian địa điểm như này. Để con xuống cùng tôi đi cafe đi.”
Nói xong, cô quay người đi về hướng cầu thang.
“Tại sao phải đi cầu thang?” Ôn Tử Tích có chút nghi ngờ.
- -------- ----------