Hôm nay, không khí hiếm khi trong xanh như vậy.
Nhìn thấy trời xanh mây trắng.
Ánh nắng rọi là mọi người, mang đến cảm giác thoải mái bất giác khiến tâm trạng cũng tốt hơn.
“Mọi người đều chuẩn bị xong chưa?” Mộ Bác Minh hỏi một tiếng, tất cả mọi người không hẹn cùng gật đầu.
“Vậy thì xuất phát thôi.” Ông vẫy tay mọi người đều tự vào xe mình.
Vốn Ôn Tử Tích chung xe với Mộ Nguyệt Bạch và Mộ Lưu Huyền, nhưng cô thấy Hạ Băng Khuynh vào xem Mộ Nguyệt Sâm thì liều mạng chui vào.
Hạ Băng Khuynh nhìn bộ dạng trong mắt cô chỉ có Mộ Nguyệt Sâm, nhịn không được lắc đầu chuẩn bị rời ghế phụ.
“Không được đi!” Mộ Nguyệt Sâm nghiêm túc la lên.
Tay lớn cũng nắm lấy cô.
Tim cô lập tức mềm xuống.
“Được.” Cô đáp một từ ngắn gọn khiến khuôn mặt lạnh lẽo của Mộ Nguyệt Sâm nhuốm màu vui vẻ.
Nhưng, Ôn Tử Tích không biết được, tâm lý lại bắt đầu không ổn định.
“Nguyệt Sâm, sao anh không quan tâm em một tí? Em ôm Tuyên Nhất rất mệt, anh có thể giúp em ôm tí không?” Nói xong liền nâng Mộ Tuyên Nhất lên, muốn để Mộ Nguyệt Sâm dịu dàng ôm lấy.
Nhưng từ đầu đến cuối, cô đều hoàn toàn không nhận thức được rốt cuộc Mộ Nguyệt Sâm là người đàn ông như thế nào.
Anh chưa từng dịu dàng!
Hoặc là nói, đối với người phụ nữ anh không yêu, trước giờ anh chưa từng mềm lòng.
“Xuống xe”
Đáng chết, người phụ nữ này vào lúc nào?
“Em không! Nguyệt Sâm sao có thể đuổi em xuống? Em là mẹ của con anh!” Ôn Tử Tích dựa vào sự yêu thương của Tân Viên Thường dành cho Mộ Tuyên Nhất cho nên nói chuyện cũng mạnh mẽ hơn.
Dù sao, cô có thể thấy được Tân Viên Thường thương Mộ Tuyên Nhất cỡ nào.
Chỉ là, cô chỉ biết Tân Viên Thường thích Mộ Tuyên Nhất, lại không biết Mộ Nguyệt Sâm từ đầu đến cuối chưa từng thừa nhận đứa trẻ này.
“Xuống xe” Từ đầu đến cuối anh chỉ có câu đó.
Sắc mặt Ôn Tử Tích khó xử, nhìn bộ dạng an tĩnh ngồi ở ghế phụ của Hạ Băng Khuynh, bất giác lòng đố kỵ bộc phát.
“Dựa vào đâu Hạ Băng Khuynh có thể ngồi ở đây? Anh và cô ta không có quan hệ gì, với lại cô ta còn bỏ con của anh!” Ôn Tử Tích nắm lấy điểm yếu là Hạ Băng Khuynh bỏ con, nói đến rất mạnh mẽ.
Nghe đến chữ con, sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm lập tức sâu như vực.
“Còn không xuống xe, tôi sẽ ném cô và đứa bé cùng xuống!”
Lời nói lạnh lùng đến cực độ của anh khiến cơ thể Ôn Tử Tích run rẩy.
Cô ủy khuất nhìn đôi mắt của Mộ Nguyệt Sâm, muốn tìm chút dịu dàng dù là giả tạo trong đó cũng được, Nhưng càng nhìn, cô càng cảm thấy bản thân không chịu được sự rét lạnh đó.
Cho nên, cô hung hăng nhìn Hạ Băng Khuynh mấy cái, rồi không cam tâm ôm Mộ Tuyên Nhất xuống xe.
Sau khi xuống xe còn đá lên xe 2 cái.
“Thật là” Hạ Băng Khuynh cảm nhận được sự cố ý của cô đối với mình, không biết nên khóc hay cười.
Cô chẳng qua chỉ ngồi ghế phụ, chọc gì cô ta rồi?
“Quen là được. 2 ngày nữa anh sẽ xử lý, anh đang cùng Ôn Nhã Liên nghĩ cách giải quyết.” Anh giải thích với cô.
Cô nghe rồi, tâm trạng vốn u ám lập tức hồi phục lại.
Thậm chí, trong lòng còn có chút nhảy nhót.
Nhưng, cô che giấu rất tốt, không để Mộ Nguyệt Sâm cảm nhận được chút nào.
“Đi thôi” Cô nghe giọng nói, Mộ Nguyệt Sâm đạp ga, xe mạnh mẽ rời đi.
Mà Ôn Tử Tích vừa xuống xe, liền trực tiếp vào xe Mộ Nguyệt Bạch. Mộ Lưu Huyền vốn trong xe, thấy cô vô lập tức nói đi cùng xe Mộ Cẩm Đình, rồi gấp gáp xuống xe.
- -------- ----------