Hạ Băng Khuynh ngây người nhìn Mộ Nguyệt Bạch đột nhiên trở nên kì lạ, “Anh bị ngốc rồi?”
Mộ Nguyệt Bạch cười có chút thê lương nói: “Quả nhiên, dù thế nào cũng không thích.”
“Rốt cuộc anh có ý gì?” Hạ Băng Khuynh không hiểu Mộ Nguyệt Bạch đang điên cái gì, tự nhiên lại đau thương nhảm nhí.
“Không ý gì, anh chỉ thám tính tâm tư em một tí mà thôi, nhưng kết quả thật khiến anh đau lòng.” Anh tự giễu thở dài sau đó nở nụ cười khó coi.
“Hi vọng anh có thể có thứ anh muốn, tôi chúc phúc cho anh” Lời vừa dứt, Hạ Vân Khuynh và Tân Viên Thường vừa hay ôm Mộ Tuyên Nhất đi ra.
Mộ Nguyệt Bạch thu lại sự yếu ớt lúc nãy, lập tức thay bằng bộ dạng ôn nhu giả tạo.
Hạ Băng Khuynh nhìn tốc độ thay đổi của anh, bĩu môi.
2 ngày nay Mộ Nguyệt Sâm vì tránh phiền phức từ Ôn Tử Tích, trực tiếp chuyển đến ở căn hộ của mình.
Anh từng thử thuyết phục Hạ Băng Khuynh cùng đi, Hạ Băng Khuynh nghĩ nghĩ, vẫn là từ chối, vẫn là dùng thân phận thân thích để tồn tại tốt hơn.
Mà Ôn Tử Tích 2 ngày nay ngày càng không kiêng kị.
“Hạ tiểu thư, cô sao ở phòng khách cắm hoa thủy tiên? Con tôi còn nhỏ dễ dị ứng phấn hoa.” Ôn Tử Tích ôm Mộ Tuyên Nhất, mặt ghét bỏ nói.
Vừa nói vừa cách xa đám hoa ra.
Hạ Băng Khuynh nhìn bộ dạng làm màu của cô, ghê tởm đến cơm tối cũng sắp ói ra.
Nhưng, tính nhẫn nại của cô lớn, không muốn tính toán với Ôn Tử Tích.
“Aiya, tôi đã nói Tuyên Nhất dị ứng phấn hoa, cô còn không mang hoa đi cố ý hại chúng tôi à?” Ôn Tử Tích la lối, ý muốn nhiều người nhìn thấy hơn.
Mi tâm Hạ Băng Khuynh thể hiện chút bất mãn, Ôn Tử Tích trước đây tuy cũng đáng ghét nhưng không hạ tiện, không dùng thủ đoạn thấp hèn hấp dẫn chú ý người khác.
Cô còn nhớ, lúc đó Ôn Tử Tích là người ôn nhu, lại quan tâm đại cục. Nhưng bây giờ nhìn khuôn mặt đưa nuông chiều của Ôn Tử Tích, lắc đầu.
Thật là ghê tởm.
Nhưng, cô không trả lời không có nghĩa là Ôn Tử Tích không tìm đến.
“Hạ tiểu thư, sao cô không nói chuyện? Không lẽ thật sự muốn hại chết tôi và Tuyên Nhất sao?” Ôn Tử Tích kêu lên, ôm chặt Mộ Tuyên Nhất vào lòng.
Động tác này khiến Hạ Băng Khuynh nâng trán.
“Tôi thật không có tinh lực giết cô và Mộ Tuyên Nhất. Tôi còn có chuyện phải làm, không cùng cô nói nhảm nữa.” Cô xua tay, không muốn nói nhiều với Ôn Tử Tích.
Nhưng Ôn Tử Tích sao có thể để cô đi dễ dàng được?
“Hạ tiểu thư, có phải nhìn thấy bây giờ tôi hạnh phúc nên không muốn nói gì nữa?” Ôn Tử Tích sắc bén đắc ý cười, vang lên trong phòng khách nghe rất chói tai.
Hạ Băng Khuynh cạn lời, “Tôi không hề có suy nghĩ này, Ôn tiểu thư đừng đoán bậy.”
Ôn Tử Tích này sao ngày càng không biết xấu hổ? Chuyện không có cũng có thể tự tạo nên?
“Ai biết Hạ tiểu thư có suy nghĩ này không? Dù sao con ruột bị bản thân vứt bỏ, nam nhân lại thuộc về tôi, trong lòng nhất định không thể cân bằng. Không sao, Hạ tiểu thư cứ việc tức giận, tôi có thể chịu được.”
Ôn Tử Tích đi về trước, đứng trước mặt Hạ Băng Khuynh. Bộ dạng đáng thương như Hạ Băng Khuynh đã làm ra chuyện thiên lý bất dung.
Hạ Băng Khuynh hoàn toàn cạn lời với Ôn Tử Tích.
“Tôi nói Ôn tiểu thư, tôi thật không có suy nghĩ gì với cô, cho nên có thể phiền cô tránh ra một tí, cô chắn đường của tôi.” Cô nhíu mày, khách khí mời Ôn Tử Tích rời đi.
Ôn Tử Tích thấy cô không thể hiện điều mình muốn, bất giác có chút thất vọng. Nhưng cô sẽ không tha cho Hạ Băng Khuynh.
“ Hạ tiểu thư, có thể giúp tôi ôm Tuyên Nhất, tôi muốn đi vệ sinh.” Cô không đợi Hạ Băng Khuynh liền để Mộ Tuyên Nhất vào lòng Hạ Băng Khuynh.
- -------- ----------