Kết quả cuối cùng của bác sĩ là Hạ Băng Khuynh bị khiêng đến giường lớn phòng mình, không cho động đậy.
“Băng Khuynh, em xem bác sĩ nói di chứng rất nghiêm trọng, em đừng phản kháng nữa, an phận ở đây dưỡng thương đi.” Hạ Vân Khuynh đắp chăn cho cô sau đó chỉnh lại góc chăn rồi đi ra ngoài.
Phòng khách, bác sĩ vẫn đang hỏi vết thương của Mộ Nguyệt Sâm.
“Bác sĩ hôm nay cảm ơn rồi, phản ứng nhanh như vậy, giải quyết được sự khó xử của tôi.” Hạ Vân Khuynh ngồi một bên nhẹ cảm ơn.
Mộ Nguyệt Sâm nghi hoặc: “Chị cảm ơn cái gì?”
Hạ Vân Khuynh cười một tiếng: “Cậu cảm thấy Băng Khuynh có thể bị thương nặng vậy không, thậm chí còn bị di chứng? Cái này à, đều là tôi và bác sĩ thương lượng trước. Vốn tính dùng lời này khi khám cho cậu, ai ngờ cậu kêu khám cho Băng Khuynh trước. Cho nên à, bác sĩ thuận nước đẩy thuyền, giữ Băng Khuynh lại.”
Mộ Nguyệt Sâm ngây người.
Hèn gì, anh cũng nghi ngờ sao vết thương của Hạ Băng Khuynh lại nặng vậy, đến bệnh thoát vị đĩa đệm và những bệnh lum la khác cũng có thể bị.
Vẫn may lúc đó Hạ Băng Khuynh chưa phản ứng kịp.
“Vậy nếu em ấy phát hiện thực ra vết thương không nặng vậy thì làm sao?”
Hạ Vân Khuynh nhún vai: “Vậy thì nói là khả năng hồi phục tốt, cho nên lành sớm. Thế nào? Lí do có phải rất hay?”
Mộ Nguyệt Sâm mím môi, “Ha, rất hay, rất hay”
Hạ Băng Khuynh đâu phải ngu sao có thể đến kiến thức căn bản cũng không biết?
Bây giờ anh bắt đầu lo lắng về thực tế tàn khốc sau khi Hạ Băng Khuynh biết sự thật.
10 phút sau, anh mang khuôn mặt đầy mùi thuốc sát trùng đi đến phòng Hạ Băng Khuynh.
“Mộ Nguyệt Sâm, mùi của anh khó ngửi quá, về phòng mình đi.” Cô bịt mũi, xua tay để anh đi.
Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày: “Lúc em tiếp xúc tử thi sao không thế cảm thấy khó ngửi đi?”
Thật là, thân là pháp y lại cảm thấy thuốc sát trùng khó ngửi?
“Éc cái đó là vì”
“Đừng giải thích, em nói dối quá hiển nhiên, không bằng đừng nói.” Anh đi qua ngồi phía chân giường cô.
“Có thể đừng trực tiếp như vậy?” Cô cạn lời.
“Anh đối với sự thật luôn nói thẳng.” Anh tùy ý đáp lại khiến Hạ Băng Khuynh tức đến vung nắm đấm.
Ở trước mặt anh vung một hồi mới không cam tâm thu lại.
“Sao thế? Eo còn đau sao?” Anh đổi từ giọng không chút quan tâm thành cực kỳ dịu dàng.
Hạ Băng Khuynh động đậy muốn thể hiện mình không sao. Nhưng cái eo đối đầu với cô, cô vừa xoay người thì liền đau đến hít một hơi lạnh.
“Được rồi đừng động nữa. Nhìn bộ dạng của em, sợ 3 ngày sau mới xuống giường được.” Anh phán đoán vết thương của anh, mi tâm lan ra sự lo lắng.
“Muốn tôi 3 ngày nằm giường? Không bằng trực tiếp cho chết đi vậy thống khoái hơn.” Cô ai oán 2 câu.
Mộ Nguyệt Sâm tai thính rất nhanh đáp lại: “Nếu em dám chết, anh xuống địa ngục cũng phải kéo hồn phách em về.”
“Có người tàn nhẫn như anh không? Chết rồi cũng không để tôi an ổn. Nếu anh kéo hồn phách tôi về, tôi sẽ dọa anh mỗi ngày khiến anh không thể sống yên ổn.” Nói xong làm ra mặt quỷ muốn dọa Mộ Nguyệt Sâm.
Ai ngờ anh không chút kinh sợ, mắt vẫn nhìn chằm chằm cô.
“Em không nỡ dọa anh”
Anh cực kỳ ấm áp nói một câu khiến Hạ Băng Khuynh đột nhiên bị dọa đến mất hứng.
“Nói với anh vô nghĩa. Tôi đi ngủ đây” Cô kéo chăn lên đắp lên đầu mình.
Mấy ngày sau đó cô đều phải ở Mộ gia. Cô phải nghĩ cách khiến Mộ Nguyệt Sâm không làm phiền mình.
- -------- ----------