Mộ Nguyệt Bạch lấy điện thoại ra, phát lời lén ghi âm lúc nãy lên.
Bên trong là lời cay độc của Mộ Nguyệt Sâm, cực kỳ chướng tai.
Anh nắm chặt nắm đấm, hung hăng đập lên bàn.
“Mộ Nguyệt Bạch, tiểu nhân vô sỉ!”
Anh ngàn vạn lần không ngờ Mộ Nguyệt Bạch lại vô sỉ đến mức này, lại dùng điện thoại ghi âm!
Dù anh không nói lời đại nghịch bất đạo gì, nhưng ngữ khí anh chỉ cần nữ nhân không cần tình thân, thực sự khiến ba mẹ đau lòng. Dù sao, có nói thế nào quan hệ của anh và Mộ Nguyệt Bạch vẫn gần gũi hơn!
“Em gái, đây không gọi là bỉ ổi, là mưu kế!” Anh lắc lắc điện thoại bộ dạng đắc ý khiến Mộ Nguyệt Sâm nghiến răng nghiến lợi.
Tên Mộ Nguyệt Bạch!
Anh anh thật muốn
“Được rồi, đều im miệng đi!” Mộ Cẩm Đình lấy uy thế của đại thiếu gia ra, hung hăng nói, khiến hai người quay mặt đi.
“Anh nói Nguyệt Bạch, Nguyệt Sâm là em trai em, Băng Khuynh là cô gái em trai mình thích, tại sao em nhất định phải giành với nó? Không lẽ chọc tức Nguyệt Sâm là trò vui vậy sao?”
“Còn có Nguyệt Sâm, dù có rất yêu Băng Khuynh cũng không thể nói lời như vậy! Nguyệt Bạch nói đúng nếu ba mẹ thật sự nghe được lời này nhất định sẽ có cách nghĩ gì đó với Băng Khuynh. Anh tin em cũng không muốn kết quả như vậy. Tại sao em không thể khoan dung một tí?”
Mộ Cẩm Đình giáo huấn 2 người 1 phen, sau khi nói xong, tức đến ngồi xuống sofa, đến tay bưng trà cũng run lên.
Rõ ràng là 2 anh em cùng huyết thống, sao lại làm đến như không thể kết giao được?
Nhưng anh đánh giá quá cao sức ảnh hưởng của mình.
Chỉ thấy Mộ Nguyệt Bạch dần đứng dậy, ánh mắt vốn trong veo ôn nhu đã đầy thù hận.
“Anh hai, anh chỉ biết Nguyệt Sâm thích Băng Khuynh. Nhưng anh có nghĩ đến thực ra em cũng thích cô ấy? Em thích sự đơn thuần của cô ấy, thích sự ngốc nghếch của cô ấy, thích sự xúc động của cô ấy, thích sự lạc quan của cô ấy. Tuy trễ hơn Nguyệt Sâm một khoảng thời gian nhưng em yêu cô ấy không hề ít hơn!”
“Với lại anh hai, đây không gọi là cướp, đây gọi là giành lấy! Mấy năm trước chuyện Nguyệt Sâm làm với Miya mới gọi là cướp!”
Trong lời nói của anh đầy bất lực và tổn thương. Những biểu cảm được phát tiết này hoàn toàn không giống biểu cảm ôn hòa cũng như Mộ Nguyệt Bạch với nội tâm âm trầm sẽ không biểu đạt những thứ này của trước đây.
Lần này anh đã bị lời của Mộ Cẩm Đình hoàn toàn làm cho tổn thương. Vì anh nhớ đến rất lâu trước đây Miya trước đây từng bị Mộ Nguyệt Sâm cứ thế cướp mất!
Tâm trạng và tâm ý anh truyền đạt khiến Mộ Cẩm Đình ngây người.
Em ấy cũng thích Hạ Băng Khuynh? Sao có thể? Em ấy không phải từng ám hại cô ấy sao? Với lại trước giờ em ấy chưa từng biểu đạt ra.
Mộ Cẩm Đình cảm thấy, bản thân hôm nay không thuận lợi chút nào! Nếu không sao gặp vấn đề khó giải quyết như vậy.
Lúc Mộ Cẩm Đình chấn động thì mày của Mộ Nguyệt Sâm cũng nhếch cao.
Không phải đang nói chuyện của Hạ Băng Khuynh sao? Sao lại dính đến Miya rồi? Với lại lúc đó anh cướp Miya lúc nào? Cô gái đó sao đáng để anh cướp?
Thật mắc cười, muốn gạt sự đồng cảm cũng không tìm lí do hay hơn.
“Mộ Nguyệt Bạch, tôi không biết hôm nay anh uống nhầm thuốc gì mà nói lời kì lạ này. Nhưng tôi nói anh biết, tôi sẽ không nhường hoặc từ bỏ chỉ vì anh thừa nhận mình thích Băng Khuynh.”
Thái độ của Mộ Nguyệt Sâm rất hiển nhiên, chính là dù Mộ Nguyệt Bạch gây rối thế nào, nói kiểu gì anh cũng không từ bỏ Hạ Băng Khuynh.
Sắc mặt Mộ Nguyệt Bạch trầm xuống, cả người như bị bi thương bao trùm, khiến 3 người kinh ngạc.
“Vậy tôi nói cậu nghe, anh cũng sẽ không từ bỏ Băng Khuynh! Chúng ta chờ xem!”
- -------- ----------