Khuôn mặt đẹp ôn nhu của Mộ Nguyệt Bạch hiện lên tia u ám.
“Anh hai, sao anh biết Băng Khuynh nhất định thích Nguyệt Sâm? Nếu không thích nói không chừng chính là chuyện của em và Băng Khuynh rồi, làm sao còn liên quan đến em trai Nguyệt Sâm nữa?”
Mộ Nguyệt Bạch sắc bén khiến Mộ Nguyệt Sâm tỏa ra khí lạnh. Khuôn mặt vốn lạnh lùng lúc này càng đầy sương mù, không chút nhiệt độ.
“Tuy tôi không dám khẳng định rốt cuộc bây giờ Băng Khuynh còn thích tôi bao nhiêu, nhưng tôi có thể xác định cô ấy nhất định không thích anh, vĩnh viễn không!” Lời Mộ Nguyệt Sâm vừa dứt thì nhiệt độ trong phòng khách lạnh đến đạt kỉ lục.
Mộ Cẩm Đình và Mộ Lưu Huyền thấy tình hình không hẹn cùng sờ trán.
Hai người này mỗi lần gặp đều như vậy. Mà lần nào cũng vì Hạ Băng Khuynh.
“Anh nói 2 đứa có thể dừng một chút không?” Mộ Cẩm Đình chủ trì đại cuộc muốn khiến 2 người bớt nóng.
Nhưng mắt hai người lập tức liếc qua anh: “Anh hai, anh giúp bên nào?”
Mộ Cẩm Đình lập tức im lặng.
Anh giúp bên nào?
Anh bên nào cũng không thích!
“Anh đừng mong nữa, anh hai luôn ủng hộ tôi và Băng Khuynh bên nhau cho nên căn bản không đồng ý tình ngang trái của anh. Mộ Nguyệt Bạch, tôi khuyên anh bỏ suy nghĩ trong lòng đi nếu không đến lúc đó chạm vào giới hạn của tôi, tôi sẽ không lương thiện như Băng Khuynh.”
Mộ Nguyệt Sâm lộ nụ cười tà, trong đó sự tự tin và chắc chắn.
Sắc mặt Mộ Nguyệt Bạch lại ẩn hiện ý cười, nhìn bộ dạng vẫn ôn nhu như cũ nhưng nhìn kĩ bên trong đó có sự u ám khiến người khác sợ hãi.
“Haha, Nguyệt Sâm không lẽ đã quên rồi? Anh hai không phải người quyết định, Băng Khuynh mới phải! Em cảm thấy theo hình hình hiện tại em ấy sẽ đồng ý ở bên em? Cho nên, có thể thấy cơ hội của anh lớn hơn một tí”
Mộ Nguyệt Bạch không có ý nhận thua.
Trong nhận thức của anh, đồ mình thích sẽ nghiêm túc giành lấy. Hạ Băng Khuynh là cô gái khiến anh rung động mà bao nhiêu năm nay khó gặp, anh muốn bảo vệ cô, càng muốn có được cô.
Mi tâm Mộ Nguyệt Sâm mắt đầu lạnh lẽo.
Trước giờ anh và Mộ Nguyệt Bạch đều nói chuyện thẳng thắn như vậy. Cho nên, anh một lần lại một lần nhẫn nhịn sự xấc xược của Mộ Nguyệt Bạch.
Nhưng lần này anh thật không nhịn được nữa.
Thái độ của Mộ Nguyệt Bạch rất hiển nhiên, nếu anh còn không thể hiện sự quyết tâm, sợ Mộ Nguyệt Bạch thật sự có ý xấu mà giành lấy được trước.
Anh tuyệt đối không đồng ý cho bản thân phạm sai lầm lần nữa!
“Mộ Nguyệt Bạch, Băng Khuynh thế nào không liên quan đến anh! Cô ấy là người con gái của tôi, từ đầu anh hai chị dâu kết hôn đến giờ chính là phụ nữ của Mộ Nguyệt Sâm tôi! Nếu anh thật sự có suy nghĩ gì với cô ấy, tôi thề, tôi sẽ không chút lưu tình giết hết tất cả hoa đào bên cạnh cô ấy. Đến lúc đó không cẩn thận làm bị thương ai, thì đừng trách tôi độc ác không quan tâm tình anh em!”
Lời này của Mộ Nguyệt Sâm thật sự là lần nể mặt cuối cùng.
Vì lời nói và hành động của Mộ Nguyệt Bạch đã chạm vào cấm kị của anh!
Cấm kị liên quan đến Hạ Băng Khuynh!
Không chỉ Mộ Cẩm Đình và Mộ Lưu Huyền kinh ngạc với lời của Mộ Nguyệt Sâm, mà đến Mộ Nguyệt Bạch cũng chấn động.
Mộ Nguyệt Sâm chơi thật rồi!
Mộ Nguyệt Bạch tin, nếu anh thật sự muốn giành Hạ Băng Khuynh từ tay Mộ Nguyệt Sâm thì anh sẽ đối diện với sự khủng bố của Mộ Nguyệt Sâm.
Đến lúc đó thì
Thì thế nào? Mộ Nguyệt Bạch anh cũng đâu phải người mới dậy
“Nguyệt Sâm em nói lời này nếu ba mẹ nghe được, họ sẽ nghĩ gì? Haha, vì một cô gái mà em dám không quan tâm tình thân, anh em tương tàn, em cảm thấy họ sẽ nhìn nhận Băng Khuynh như thế nào? Dù sao, con dâu vẫn không bằng con trai ruột, không thể không nói, chuyện Nguyệt Sâm em làm không thể thiếu độ nóng.”
- -------- ----------