Loạt hành động của Mộ Nguyệt Bạch khiến Mộ Nguyệt Sâm lạnh mắt.
“Chị” Hạ Băng Khuynh ôm lấy Hạ Vân Khuynh đang chạy đến, mặt cũng đầy vui vẻ.
Tuy trước đây vì chuyện Hạ Vân Khuynh trộm chìa khóa hai người có chút không vui vẻ. Nhưng chị em ruột dù sao cũng là ruột thịt, không có thù hận gì không thể hóa giải.
“Băng Khuynh, lần này em muốn cùng ăn tết với mọi người sao? Không đi nữa sao? Để chị sắp hành lý cho em, đồ treo lên tủ.”
2-3 hành động liên tục của Hạ Vân Khuynh khiến Hạ Băng Khuynh cười khổ.
“Chị!” Cô phản kháng 2 cái khiến Hạ Vân Khuynh lại nhìn cô. “Lần này về gặp mọi người một tí mà thôi, không lâu sau em liền phải đi rồi. Công việc vẫn chưa xong, cho nên”
“Không cho phép!” Hạ Vân Khuynh ngắt lời cô.
“Không cho đi! Không dễ mới về một chuyến em còn muốn đi? Băng Khuynh, em có phải không bỏ chị vào trong mắt?” Hạ Vân Khuynh cố ý nghiêm mặt, tưởng như vậy có thể khiến em gái coi trọng lời mình.
Nhưng Hạ Băng Khuynh quá hiểu tính chị cho nên hôn lên má chị một cái, nũng nịu nói, “Chị, không lẽ muốn em ở Mộ gia cả đời? Em cũng cần công việc đàng hoàng? Nếu không đến lúc đó thất nghiệp thì sao.”
Hạ Vân Khuynh nghiêm mặt, “Nếu em thích cả đời ở Mộ gia cũng không sao. Dù sao Nguyệt Sâm sẽ nuôi em, bọn chị cũng sẽ giúp đỡ em. Với lại, pháp y gì đó mà là công việc gì!”
Hạ Băng Khuynh cạn lời.
Cô biết nghề của mình lại chuẩn bị bị nói.
“Được rồi chị, chúng ta không nói vấn đề này, em cũng không hi vọng hiếm khi về Mộ gia một thời gian kết quả đều dùng để tranh cãi với chị? Được rồi, chúng ta lên lầu nói chuyện.
Nói xong, Hạ Băng Khuynh kéo tay chị mình đi về phía cầu thang.
Chỉ là trong quá trình này, cô có chào hỏi Mộ Cẩm Đình và Mộ Lưu Huyền.
Còn về Mộ Nguyệt Bạch cô phản xạ có điều kiện mà lờ đi.
Nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt tổn thương của anh thì vẫn nở nụ cười đơn giản.
Xong hết rồi thì cô và Hạ Vân Khuynh lên lầu 2.
Thực ra không phải cô không muốn ở dưới lầu, mà cô sợ cùng lúc đối mặt nhiều người, hỏi cô tại sao không ở lại. Đến lúc đó cô nhất định sẽ suy sụp.
Cho nên cô quyết đoán chọn nói riêng với Hạ Vân Khuynh trên lầu.
Ít nhất đối mặt với 1 người Hạ Vân Khuynh vẫn tốt hơn đối mặt với 4 anh em Mộ gia.
Phòng khách, 4 anh em Mộ gia đang ngồi. Đến Mộ Lưu Huyền hoạt bát thường ngày cũng nghiêm túc ngồi bất động.
“Nguyệt Sâm, sao em còn chưa khuyên Băng Khuynh về?” Mộ Cẩm Đình lên tiếng đầu tiên.
“Anh hai tưởng là kêu Băng Khuynh quay về là chuyện rất dễ sao?” Mộ Nguyệt Sâm trợn mắt bất lực nói.
Mộ Nguyệt Bạch sao bỏ qua cơ hội công kích Mộ Nguyệt Sâm. “Nói không chừng là không cố gắng cho nên Băng Khuynh không nguyện ý về. Nếu em thật sự không thể thì để anh ra tay, nhất định sẽ khiến Băng Khuynh cam tâm tình nguyện về Mộ gia.”
Mộ Nguyệt Bạch là chủ thể gây rối.
“Nếu anh ra tay sợ Băng Khuynh càng không muốn về. Dù sao Mộ Nguyệt Bạch anh chỉ biết áp bức người khác, trước giờ không biết suy nghĩ đến cảm nhận của người khác.”
Mộ Nguyệt Sâm nói xong lập tức khiến không khí trong phòng khách căng thẳng.
Mộ Cẩm Đình ho một tiếng, sau đó trách móc nhìn Mộ Nguyệt Bạch, “Nguyệt Bạch, bây giờ chúng ta đang bàn chuyện của Nguyệt Sâm và Băng Khuynh, sao em cứ gây rối thế?”
- -------- ----------