Hà Bân cãi nhau với Hứa Nhất Thanh, nên bữa sáng hôm sau cũng mất.
Trước kia mỗi lần cãi nhau đều giằng co mất một tuần, tôi khuyên Hà Bân, Trinh Uyên khuyên Hứa Nhất Thanh.
Tuy vậy, hôm sau hai người họ gặp nhau vẫn mặt lạnh.
– Nhìn cái gì!
Hà Bân thấy Hứa Nhất Thanh nhìn cậu bèn nhịn không được quát lên.
Hứa Nhất Thanh im lặng, cầm đồ đạc trực tiếp đi ra.
Cửa “rầm” một tiếng đóng lại. Hà Bân cầm đồ ném lên cửa.
– Ngon đi luôn đi.
Trịnh Uyên tiến lên ngăn cản, tránh cho cậu lại làm ra chuyện gì nữa.
– Đi làm đi. Có chuyện gì tối về nói.
Tôi khuyên.
Cậu ấy trừng mắt nhìn tôi,
– Dạy cái gì.
Nói xong quay về phòng.
Lại một tiếng đóng cửa vang lên.
Phòng khách chỉ còn tôi với Trình Uyên, bọn tôi nhìn nhau:
– Sao? Đi làm không?
– Em ở đây khuyên cậu ấy, anh đi làm.
Trịnh Uyên nói.
Vì vết thương trên đầu, Trịnh Uyên đã xin cho tôi vài ngày nghỉ.
Lần này cãi nhau, Hứa Nhất Thanh là tức thật, ba ngày cũng không về, càng đừng nói liên lạc với Hà Bân.
Hà Bân cũng tức, nhảy xuống giường, chạy đến phòng tôi đuổi Trình Uyên ra ngoài.
Trịnh Uyên vẻ mặt ai oán, ngại mặt mũi tôi, không nói gì, đáng thương ngủ sô pha.
Hà Bân ôm chăn ngồi trên giường. Tôi cười nói:
– Có gì muốn nói?
– Tao….
Cậu ấy rối rắm, chốc sau mới hỏi:
– Mày cũng thấy tao sai?
Tôi không thèm nâng đầu lên tiếp tục soạn bài.
– Không thì sao?
– Tại sao chứ? Bởi vì Lâm Hải? Tao không phải say sao!
Tôi buông việc trong tay.
– Vậy xem di động, cũng say?
Thật ra tôi thấy người yêu không có quyền tùy tiện xem điện thoại nhau, dù sao giữa hai người vẫn phải để lại chút không gian nhất định. Tuy có vài lúc sẽ có nhiều chuyện sản sinh, nhưng có thể chỉ là hiểu lầm.
Hà Bân hiển nhiên hiểu được, hơn nữa cậu ấy cũng không thích người khác tùy tiện xem điện thoại của mình.
– Hứa Nhất Thanh nói gì với đối tượng xem mắt?
Tôi hỏi.
Cậu ấy ấp úng.
– Là, là chào hỏi một chút.
– ….
Người còn chưa làm gì, Hà Bân đã như vậy. Khó trách Hứa Nhất Thanh nghe xong chuyện người cũ đã tức đến bỏ nhà đi.
Tôi cũng nghe Trịnh Uyên kể, Hứa Nhất Thanh cùng với cô gái kia chỉ đơn thuần chào hỏi vài lần, hơn nữa nhiều lúc là do người ta nhắn trước.
– Có lẽ Hứa Nhất Thanh còn tức Hà Bân không tin tưởng hắn.
Tôi nghĩ vậy.
Tôi lại hỏi:
– Mày còn thương Lâm Hải?
Cậu ấy sửng sốt:
– Nhiều lúc có nghĩ tới, nhưng không còn thích nữa.
Nói đến đây, Hà Bân cũng biết vấn đề nơi nào, thiếu tự nhiên nói:
– Ngày mai tao tới tìm ảnh giải thích vậy.
Đợi hôm sau, tôi cùng Hà Bân tới tìm Hứa Nhất Thanh.
Nhìn bộ dáng hắn, có lẽ mấy ngày nay cũng không khá hơn Hà Bân. Hắn có vẻ đặc biệt lôi thôi, râu lú nhú dưới cằm.
Hà Bân còn chưa bỏ được mặt mũi xuống, cúi đầu nhìn đất, hồi lâu mới nói:
– Em sai rồi.
Hứa Nhất Thanh nâng tay xoa đầu cậu.
– Gầy!
Hai người họ hòa hảo xong mắt đã không chứa nổi người khác, tôi cũng yên lặng rời đi.
Cho nên… kết cục cuối cùng là hai người làm hòa như ban đầu. Hứa Nhất Thanh nhận sai cam đoan sẽ phân rõ ranh giới với cô gái kia.
Lúc hai người quay về, đã nắm tay ngọt nị.
Sau, tôi hỏi Trịnh Uyên:
– Ai cũng có người cũ, hay là anh cũng kể cho em về người cũ của anh đi.
Trình Uyên cười xấu xa:
– Người cũ của anh… em sẽ không muốn biết đâu.
Tôi xoay người khinh thường. Tôi đương nhiên sẽ không muốn biết. Quá khứ là quá khứ, hiện tại ở bên Trịnh Uyên là tôi, vậy là đủ.