Lúc tỉnh lại, bốn phía trắng toát.
– Em tỉnh, thấy sao rồi?
Trước giường đứng một đống, Hà Bân, Hứa Nhất Thanh với Trình Uyên đều có.
Tôi ôm đầu, đầu quấn một vòng băng, đến giờ vẫn đau.
– Đau! Đây là bệnh viện?
Tôi nhíu mày, định đứng lên, kết quả bị Trịnh Uyên đè lại.
– Ngoan ngoãn nghỉ ngơi, đừng quậy.
Trình Uyên nhìn tôi, ánh mắt rất lạ, giống như người bị đánh là ảnh chứ không phải tôi.
Hà Bân nhe răng trợn mắt, gãi đầu
– Bác sĩ nói não mày bị chấn động nhẹ, ba mày cũng ác thiệt…
Nói còn chưa xong, cậu đã bị Hứa Nhất Thanh che kín miệng.
– Bớt nói đi, để Thời Niên tĩnh dưỡng.
Nói xong kéo cậu ra ngoài.
– Tại sao… tại sao chớ…. Trình Uyên anh cũng ra đây…
Hà Bân tâm không cam tình không nguyện, quay đầu còn cắn Hứa Nhất Thanh một phen.
Tôi bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ: “Thật không hiểu phong tình.”
Hà Bân với Hứa Nhất Thanh vừa đi, tôi đã vỗ vỗ giường nói:
– Mau ngồi, ngồi với em.
Trịnh Uyên nghiêm mặt, bộ dáng nghiêm túc:
– Còn đau không? Cha em thật…
– Đau chứ! Đừng nhắc tới ổng, ổng là người như vậy đấy, em quen rồi.
Tôi từ từ nhắm mắt, trong đầu lộn xộn, không muốn nói nhiều.
Cha tôi từ lúc sinh tôi đã có tư tưởng đòn roi mới là cách dạy con tốt nhất, cho nên tôi bị đánh riết cũng quen. Chỉ là lúc nãy có lẽ ông ấy chỉ muốn dọa, không muốn nhìn tôi thôi.
Tôi nhớ lúc đó, ngã xuống, tay dính máu, rồi ngất đi.
Trịnh Uyên cúi đầu hôn hôn mắt tôi.
– Thật may khi anh gặp được em, tròn vẹn.
– Nói gì thế.
Tôi kiệt sức nói.
– Ngủ tiếp đi.
– Ừm.
Nói xong, tôi cũng ngủ mất.
Đợi lúc tỉnh lại, Trình Uyên đã ngủ bên cạnh.
Bấy giờ là lúc chạng vạng mặt trời xuống núi, ánh chiều tà lọt vào cửa sổ, dát lên đỉnh đầu ảnh một tầng sáng vàng rực rỡ. Tôi đưa tay, chạm vào đỉnh đầu, xoa tóc ảnh.
Trịnh Uyên cũng tỉnh, bắt lấy tay tôi:
– Nghịch gì thế?
Tôi cười, nói:
– Anh tỉnh.
Ảnh đỡ tôi dậy.
– Buổi tối ăn thanh đạm tí.
Nói xong, ảnh bưng cháo qua cho tôi.
Tôi tò mò nhìn ảnh:
– Mua khi nào vậy?
– Hứa Nhất Thanh tới, làm riêng cho bênh nhân.
– Ồ.
Tôi đáp, định cầm bát.
Trình Uyên xua tay tôi,
– Để anh.
– Tay không bị đau.
Tôi bất mãn cãi.
Ảnh nhìn tôi, bất đắc dĩ cười cười thở dài:
– Thật không hiểu phòng tình.
– ….
Vì vậy. bát cháo này cuối cùng kết thúc bằng tôi một ngụm ảnh một ngụm, cực tềnh thú.
Anh ấy thả bát, tôi bỗng muốn hôn anh, tôi cũng làm vậy.
Chờ lúc bọn tôi tách ra, Trịnh Uyên cực kì giết không khí nói:
– Vị trứng muối.
– Hở?
– Vị trong miệng em.
Ha hả!
Đầu tôi đau đớn.
Cửa bị gõ hai tiếng, tôi nhìn. Là Hà Bân.
Cậu ấy đi vào, chua chua nói:
– Làm ơn đừng ngược cẩu, bày đặt hôn môi đồ.
Trình Uyên mặt thối ra, là khó chịu vì bị quấy rầy.
– Cậu là cẩu? Hứa Nhất Thanh đâu?
Hà Bân tức đến giơ chân.
– Quý Thời Niên, Trình Uyên quá láo rồi.
Tôi thả tay, tỏ vẻ bất lực.
Hà Bân thở nặng nề.
– Thật hâm mộ.
– Hâm mộ cái gì?
Trịnh Uyên hỏi.
Cậu lắc đầu, lấy bình nước rồi đi ra.
Trịnh Uyên nhìn tôi, tôi chỉ nói:
– Hai người bọn họ cãi nhau suốt đấy!
– Ra vậy…
Hà Bân nói hâm mộ là nói thiệt. Cậu ấy từng nói rất nhiều lần với tôi rằng ước gì cậu ấy với Hứa Nhất Thanh cũng có thể sống chung như bọn tôi. Nhưng mà cậu ấy không phải tôi, Hứa Nhất Thanh cũng không phải là Trịnh Uyên.