Cống Phẩm Tiên Cơ: Bổn Vương Ăn Sạch Nàng

Chương 54: Nhưng vì sao lại là con thỏ




Khuynh Anh khỏi rất nhanh, đại khái là tâm tư rốt cục có niềm tin, cả người cũng nhẹ nhõm.

Nàng dậy rất sớm, sau đó Toàn Cơ đến mang nàng rời đi. Từ sáng đến tối, thậm chí suốt đêm không về.

Lam Tranh đối với việc này có nhiều oán giận, bất quá việc Toàn Cơ muốn làm, không ai có thể ngăn cản bao gồm cả em trai là hắn.

Trước đó không lâu, công chúa Bắc quốc Lê Thiên Thường không biết ở nơi nào bị yêu nhện cắn một ngụm, trên mặt mọc đầy mẩn đỏ, cả tuần lễ căn bản không cách nào tiêu đi, nàng khóc rống, không chịu ra ngoài, cho nên mấy ngày nay không còn người đến điện công chúa quấy rầy.

Toàn Cơ vốn là tân nương chờ gả, lẽ ra phải đóng cửa ở trong cung. Bất quá nàng là nữ thần duy nhất có tư cách kế thừa ở thành Đông Phương, cũng là con gái yêu của Thần vương, đối kháng với nàng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Cho nên đối với chuyện nàng không tuân thủ lễ tiết, mọi người cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt cho rằng không thấy.

Dù sao đợi đến lúc nữ ma đầu hỗn thế này gả đi, không còn người có thể lớn mật như vậy nháo ở điện Trường Sinh đến gà chó lên trời, phần lớn bọn họ cũng đều thật luyến tiếc.

Trên bầu trời đầy mây mù bỗng nhiên có con chim đại bàng đỏ gào thét bay qua.

Trên lưng chim, lộ ra một đầu tóc đen của thiếu nữ, đang đuổi theo một con ma thỏ chạy nhanh như bay, mắt thấy muốn đuổi kịp, nó đột nhiên kêu một tiếng rút vào trong sương mù, phút chốc biến mất không thấy gì nữa! Thiếu nữ lẩm bẩm, ngón tay vẽ ra một vòng phù phép trong không trung!!!

Câu thần chú lập tức nổ tung hình thành một mảnh sáng ngời!!!

Toàn bộ sương mù dày đặc bị xua tan, ma thỏ không còn chỗ nào che thân, thiếu nữ từ trong không trung kéo ra một bộ cung tên màu vàng kim, tên vèo một cái bay ra bắn cái đuôi con thỏ dính ở trên thân cây!!

Hết thảy chấm dứt.

Chim chở thiếu nữ cùng con thỏ săn được tiến lên lên bầu trời, phá tan đám mây mù khiến mái tóc đen của nàng nhiễm lên ánh sáng hoàng kim.

“Nhưng vì sao nàng lại tóm con thỏ?” Toàn Cơ nhíu mày nhìn con mồi, miệng vết thương của chúng đã được Khuynh Anh chữa lành.

“Không phát hiện con khác.” Khuynh Anh nói rất nhỏ giọng.

“Đó là bởi vì pháp lực của nàng quá yếu, không thể đuổi chúng nó chui ra.” Toàn Cơ ngắt lời nàng: “Đây đã là ngày thứ ba dạy nàng khẩu quyết, vẫn là chậm như vậy, nàng phải biết rằng thời giờ của nàng chỉ có hai tháng, nếu nàng vẫn không có tiến bộ, đến lúc đó làm ta mất mặt, ta sẽ khiến cho nàng đời này cũng không thể đi ra ngoài.”