Cống Phẩm Tiên Cơ: Bổn Vương Ăn Sạch Nàng

Chương 107: Khi đó hắn còn nhỏ




Một đường trầm mặc, Họa Long không được tự nhiên, Mộc Hi cũng nói rất ít. Trường Minh vốn cũng không thích nói chuyện, còn lại Khuynh Anh đành phải đưa cổ nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Thần tộc Thái Dương rất mỹ lệ, cảnh vật toàn thành đều sáng như dung hòa với ánh mặt trời, đẹp như tóc của Lam Tranh.

Nghĩ đến đây cái tên, trong lòng Khuynh Anh lại lo lắng.

Ở trên vách núi, nàng mặt không đỏ tim không đập níu lấy hắn nói, chàng sống là người của ta, chết là quỷ của ta, còn hung hăng gây sẹo ở đầu vai hắn. Hiện tại nhớ lại, gương mặt nàng như đỏ ửng như lửa đốt, bình thường cũng không có làm ra cử động điên cuồng như vậy, nhưng khi thật sự điên cuồng lên, ngay cả mình cũng ngăn không được.

Cũng không biết, hắn ở trong không gian này, có phát giác việc mình hạ ký hiệu xuống ven đường hay không.

“Khuynh Anh?” Đột nhiên, một giọng nói không nhẹ không nặng bay vào tai.

Khuynh Anh nâng mắt, trước mặt đã rơi xuống một bàn tay, năm ngón tay khớp xương rõ ràng, thon dài. Lại ngẩng đầu, khuôn mặt Trường Minh cũng đã gần sát trán nàng.

Xe ngựa không biết lúc nào đã ngừng lại, Họa Long cùng Mộc Hi đi xuống, Trường Minh một tay vén rèm lên, tay kia đưa ra với nàng, ý bảo nàng cùng hắn đi xuống.

“Ta… tự ta có thể đi…” Khuynh Anh vò đầu cười, liền muốn mở ngón tay của hắn, tự mình nhảy xuống xe.

“Khuynh Anh.” Hắn đột nhiên ôm nàng, nắm thật chặt bàn tay nàng, kéo nàng vào ngực của mình.

Khuynh Anh cứng đờ, nhưng hắn lại ở bên tai của nàng thì thào một câu: “Cẩn thận xung quanh, không thể tùy tiện.”

Dứt lời, hắn nhẹ nhàng thả nàng, nhưng vẫn cầm tay nàng đem nàng vẫn cứng còng tứ chi dắt ra ngoài xe ngựa.

“Khuynh Anh, đi bên này!” Mộc Hi mỉm cười, lần này, Họa Long không có ngăn cản, mà là đứng xa xa nhìn, ánh mắt của hắn lạnh lẽo, tang thương dần dần tràn qua hắn, có một loại bi thương lan tràn ở đáy mắt hắn, nhưng lại trầm mặc quật cường.

“Hắn hình như tức giận…” Khuynh Anh có chút nhìn không được, vừa nghĩ tới cách vạn năm sau, thiếu niên này hoàn toàn thay đổi, vẫn chỉ vì tìm một nàng, tâm liền không đành lòng.

Mộc Hi hơi thất thần, nhưng rất nhanh lại cười: “Không cần lo lắng, hắn chỉ là theo hầu ta, bất quá, chính là tính tình thúi quá, mặc kệ hắn là được rồi.”

“Kỳ thực tính tình hắn rất tốt.” Khuynh Anh không tự chủ lại nói chuyện giúp: “Hơn nữa cũng rất thích giúp người.”

Ở lúc mình sắp chết, là hắn cứu mình, cũng là hắn mang mình tránh thoát yêu thú ác linh ở Vực sâu U Minh, cũng là hắn dạy mình vô số khẩu quyết, giúp mình không ngừng trưởng thành.

“Ha ha, lần đầu tiên có người khen hắn.” Tâm tình Mộc Hi dường như hài lòng lên.

Rất xa, ánh mắt Họa Long vẫn rơi vào trên người của nàng, dường như trên cái thế giới này, ngoại trừ nàng thì không có những người khác.

Nhưng lúc Mộc Hi quay đầu nhìn hắn, hắn lại dời đi tầm mắt, làm bộ không thèm để ý chút nào.

Hai người, rõ ràng đều để ý đối phương, lại đều tự xây lên một tòa tường ở xung quanh mình.

Khuynh Anh long lắng nhìn bọn họ xa cách, vắt hết óc tự hỏi làm thế nào mới có thể hóa giải ân oán vạn năm kia. Lại không biết, cũng có một đôi mắt đen kịt lặng yên nhìn chăm chú vào nàng, yên tĩnh, khắc sâu, có thể hòa tan tất cả băng tuyết.

Đoàn người đi đến hướng chỗ sâu trong rừng.

Khuynh Anh quyết định giúp đỡ khơi thông quan hệ của hai người, liền chủ động kéo Mộc Hi nói đông nói tây.

Một khi chạm đến cùng đề tài về Họa Long, Mộc Hi tựa như máy hát mở không dừng được.

“Hắn là do ta nhặt trong một cái động của yêu thú ở ngoài thành Thái Dương đem về, thật đáng yêu đúng không?” Nàng nhớ lại, khóe miệng toàn là tươi cười: “Lúc hắn mở mắt, đẹp giống như con rắn mới sinh, ta còn tưởng rằng hắn là long tộc Đông hải lạc đường, liền đặt tên cho hắn là Họa Long… Họa thủy long, ha ha.”

Khuynh Anh: “…”

“Khi đó hắn còn nhỏ, hoàn toàn là một con búp bê tóc trắng tinh xảo, nào biết khi trưởng thành lại ngang tàng như thế.”

“… Còn nhỏ… Là nhỏ bao nhiêu?” Khuynh Anh đột nhiên ý thức được một vấn đề: “Các ngài kém nhau rất nhiều tuổi hả?”

“Lúc ta nuôi hắn, hắn vẫn còn con nít đó.” Mộc Hi cười hì hì: “Lúc ta năm trăm tuổi nhặt được hắn, hiện tại đã qua ba trăm năm, khi đó, hắn còn chưa có cao bằng ta, hiện tại, cũng đã vượt xa ta.”

“…” Bất đồng chủng tộc, quả nhiên là chướng ngại trên phương diện giao lưu…

Khuynh Anh quyết định không nhìn tuổi tác: “Ở chỗ chúng ta , rất thình hành chuyện tỷ đệ yêu như vậy.” Thầy trò yêu, chủ tớ yêu, manh sủng yêu…

“Ở thành phương đông?”

“… Ha, ha ha, chính là không sai biệt lắm…”

“Vậy nếu có một ngày, ta có thể rời thần điện thái dương, ta nhất định đi nhìn một cái.”

“Nàng bây giờ cũng có thể đi xem một cái…” Khuynh Anh nói: “Giống như Họa Long.” Dừng một chút, lại cười hắc hắc bổ sung: “Nhìn ra được, hắn rất thích nàng.”

Trên mặt Mộc Hi hiện lên một mảnh đỏ ửng, ánh mắt lại xa xăm: “Dù cho thích thì có thể thế nào.”

“Thích liền sống chung.”

“Tựa như nàng cùng điện hạ Mạt Ương?” Mộc Hi nhẹ nhàng cười.

“… Ai?” Khuynh Anh ngây cả người, sau đó pha trò: “Cũng không sai biệt lắm.”

“Chỉ là, ta sắp thành hôn.” Đôi mắt của Mộc Hi ảm đạm xuống, nàng ngửa đầu nhìn về phía đám mây đỏ thiêu đốt trên trời, “Ngày lên ngôi, phụ hoàng sẽ công bố hôn kỳ của ta, mà ta tính toán, trước đó, phải đuổi Họa Long đi…”

“Tại sao muốn…”

—— “Rầm!!”

Đột nhiên, một tiếng vang nặng nề. Ở chỗ không xa, một cây đại thụ bị một quyền đánh trúng, sau đó nặng nề ngã xuống.

Họa Long mím môi thật chặt, trong mắt tràn ngập đau đớn.

Hắn hiển nhiên đã nghe được các nàng nói chuyện, hắn nhìn chằm chằm Mộc Hi, muốn nói, lại cái gì cũng nói không nên lời, cuối cùng cười lạnh, mang theo châm chọc, mang theo bất đắc dĩ, sau đó xoay người chạy vội về hướng ngược lại.