Cống Phẩm Tiên Cơ: Bổn Vương Ăn Sạch Nàng

Chương 103: Hắn lại cười




Khuynh Anh cuống quít nhìn Trường Minh, lại thấy hắn trầm tĩnh như nước, ngón tay trắng nõn dài nhỏ kéo nàng về phía sau.

“Xin hỏi, ngọc bội là của ngài sao?” Một người đội trưởng đi ra, mà trong tay hắn, là vật được Trường Minh ném vào.

Trường Minh vẫn thản nhiên nói: “Ừ.”

Người đội trưởng dừng một chút, cung kính đưa ngọc bội tới trong tay Trường Minh, khom người nói: “Đông Phương điện hạ giá đáo, hạ quan không có tiếp đón từ xa, xin thứ tội, công chúa điện hạ lệnh cho ta đợi ở đây đón tiếp, mời đi bên này.”

Khuynh Anh sửng sốt, không phải nói, đây là thế giới do chấp niệm hóa ảo ra sao? Sao Trường Minh vẫn là Đông Phương điện hạ? Sao còn có công chúa nghênh tiếp?

“Đây là có chuyện gì?” Khuynh Anh thấp giọng nói.

“Ngọc bội kia là của tổ tiên truyền xuống, là vật sở hữu của các đời thái tử.” Trường Minh nhỏ giọng trả lời: “Nếu suy tính không có sai, ở thế hệ này, thái tử phương đông Mạt Ương, cũng có tóc đen, mà lễ lên ngôi của công chúa Mộc Hi, thần bốn phương cũng phải phái đặc phái viên đến đây chúc mừng, vì thế, một hoàng tử đến đây chúc mừng, cũng là vô cùng bình thường, mà Mộc Hi là trưởng công chúa, việc chiêu đãi đặc phái viên, đương nhiên là phận sự của nàng, muốn gặp nàng, kỳ thực rất dễ.”

Vào trong thần điện, người đội trưởng đưa bọn họ đến hoa viên, bẩm báo: “Khởi bẩm công chúa, Đông Phương điện hạ đã đến.”

Lập tức có mấy cung tỳ xinh đẹp tươi cười đi ra, hành lễ với Trường Minh cùng Khuynh Anh, nhỏ giọng uyển chuyển: “Hai vị, mời.”

Trường Minh nhàn nhạt đi vào, Khuynh Anh vội vàng đuổi theo.

Ở ngoài gian phòng, có một bộ bàn ghế gỗ điêu khắc, các cung tỳ dẫn hai người bọn họ ngồi xuống ghế, châm trà cho bọn họ.

“Công chúa Mộc Hi, mau ra đây, sao ngài có thể để cho Đông Phương điện hạ đợi lâu?” Một cung nữ hướng vào phía trong thúc giục, giọng cũng không có tận lực lễ tiết, càng tùy tính như chị em.

“Đúng vậy, không phải ngài nói, đã mơ ước mỹ mạo của Đông Phương điện hạ từ lâu rồi sao? Ngài không ra nhanh, Đông Phương điện hạ sẽ tức giận!” Một cung nữ khác hô.

Khuynh Anh thẹn thùng, Trường Minh trái lại, vẻ mặt hắn bình tĩnh, mím môi nhấp trà, không có chút biểu tình dư thừa nào.

Chỉ thấy một khắc sau, một thiếu nữ tóc vàng mắt xanh xinh đẹp từ trên một cây đại thụ tuột xuống, sau đó xách váy chạy vội đến, linh xảo giống một con chim hoàng oanh. Bởi vì chạy quá nhanh, khi dừng ở trước bàn gỗ, thở không nổi, hai cung tỳ cười hì hì tiến lên quạt cho nàng, lại đưa cho nàng chén trà giải khát.Khuynh Anh hoàn toàn không cách nào tưởng tượng, công chúa điện hạ đáng yêu như thế, sẽ có oán niệm điên cuồng, bị phong ấn ở đáy vực sâu, còn có chấp niệm quá sâu, tạo ra một không gian thật lớn như thế…

Mà nàng đích thực là Mộc Hi.

Là con gái được thần thái dương thương yêu nhất.

Nàng uống sạch chén trà, mới tươi cười, quan sát Trường Minh cùng Khuynh Anh một cái, “Điện hạ sao không có đoàn đặc phái viên cùng đi? Còn vị cô nương này là…?”

“Nàng là hôn thê của ta, ầm ĩ nói muốn đi trước nhìn quang cảnh xinh đẹp của thần điện thái dương, ta mới đưa đi, sứ thần ít ngày nữa sẽ đến.”

Khuynh Anh ngậm một ngụm nước chưa có nuốt, suýt chút nữa phun ra.

Trường Minh lại làm ra cử động càng làm cho nàng kinh ngạc, hắn vươn ngón tay, thay nàng xoa xoa bọt nước dính ở khóe miệng, khóe môi chậm rãi cong lên: “Liên Âm, ở trước mặt công chúa điện hạ, không thể thất lễ.”

Hắn lại cười.

Vạn năm trước, thái tử Đông Phương Mạt Ương, cũng cưới cô gái có màu tóc đen quý tộc Liên Âm.

Vạn năm sau, hắn vô ý cùng nàng đi tới thời đại này, một lần nữa trải qua tất cả ở đây, cũng không biết là trời đã định trước, hay là trời sinh kiếp nạn.

Chờ Khuynh Anh hoàn hồn, Trường Minh đã thu tay về, khôi phục vẻ mặt lạnh lẽo kia.

Mộc Hi cười bắt chuyện cùng hắn, đại thể đều là quốc sự, đủ mọi câu hỏi thăm dò. Trường Minh đối đáp trôi chảy, ứng biến thành thạo, hai vị thái tử giao lưu, Khuynh Anh ngồi ở một bên, hỗn loạn cùng đau đầu.

Đột nhiên, Mộc Hi ngừng lại, quay đầu, hướng về phía cánh rừng xa xa, nói: “Họa Long, đây chỉ là đặc phái viên từ phương đông tới, bất kể là nam hay nữ, ngươi cũng không thể nhìn chằm chằm vào người khác như vậy, ngươi ngoan ngoãn trở lại, ta sẽ trở về liền.”

“Họa Long?!” Khuynh Anh nghe thấy cái tên này, lập tức phục hồi tinh thần, không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy ở dưới cây đại thụ cách đó không xa, có một nam tử cực kỳ trẻ tuổi đang đứng, làn da tuyết trắng, con ngươi thâm thúy, mái tóc trắng dài bị buộc thành bím tóc, còn cắm lên một đóa hoa, nhìn ra được nhất định là do một cô gái làm. Ánh mắt của hắn cao ngạo, thần sắc nhìn Trường Minh có khiêu khích.

“Nàng biết hắn?” Mộc Hi nháy nháy mắt.

Khuynh Anh sửng sốt, sau đó lại lắc đầu, rất nhanh dời tầm mắt.

Nàng từng gặp Họa Long, là một nam nhân chỉ có nửa gương mặt, khuôn mặt sụp đổ, còn có sẹo dữ tợn…