Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Quyển 3 - Chương 320: Oán hận của Ái Lệ Thi




"Có một số việc, vào lúc nào đó ngươi sẽ hiểu, hiện tại thời gian chưa tới." Phỉ Lệ, đây là tình kiếp của ngươi, tình kiếp của ngươi và Hậu Khanh, chỉ mong ngươi thật có thể đủ sức chống cự được, nếu không tu vi trăm triệu năm sẽ bị hủy trong chốc lát, ngay cả sư phụ cũng không tiếc vì ngươi mà khai sáng ra một vũ trụ mới, chính là hi vọng ngươi có thể có khả năng nhìn thấu tình kiếp, biết rõ là nút thắt chết, nhưng nhất định phải cởi nút ra. Chẳng qua ta nhất định sẽ giúp ngươi, ta chính là ngươi, chỉ là ngươi không biết điều đó thôi.

"Tại sao ngươi lại muốn thay Lộ Ti Đinh thức tỉnh huyết mạch Lê tộc?" Phỉ Lệ trực tiếp mở miệng hỏi, mặc dù luôn tự nói với mình rằng Tạp Môn tuyệt đối sẽ không phản bội mình, nhưng mà lý trí vẫn cứ hoài nghi, dù sao sau khi trải qua chuyện của Thủy Yêu, nàng đã học được cách để đa nghi.

"Loạn thế sắp tới, nàng là người trong cuộc." Tạp Môn không nói gì nữa, từ đầu đến cuối trừ Phỉ Lệ ra cũng không nhìn những người khác một cái, ngay cả với Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương cũng chỉ là tùy ý quét mắt qua, từ sâu trong mắt lại tràn đầy nhàn nhạt đối địch, điều này làm cho Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương nhanh chóng cảnh giác, bởi vì vẻ địch ý này, dường như có mà lại không có, bọn họ hình như không có bất kỳ quan hệ gì với Tạp Môn mà, không phải sao? Vì sao Tạp Môn lại nhìn bọn họ bằng ánh mắt thù địch như vậy?.

Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương trao đổi ánh mắt, đều là ‘không hiểu ra sao’.

"Thôi,nếu như ngươi đã không muốn nói, ta cũng không muốn miễn cưỡng ngươi, Ô Nhĩ Lệ Tạp, dẫn chúng ta đi cấm địa." Phỉ Lệ thấy Tạp Môn rõ ràng cũng không định nói cái gì nữa. Biết có hỏi nữa, nàng ta cũng sẽ không nói, cũng lười lãng phí thời gian, hiện tại Cửu Ngân sống chết không rõ, Thủy Yêu lại đang ở một bên nhìn chằm chằm, nàng không có bao nhiêu thời gian để lãng phí với những chuyện râu ria thế này.

"Ngươi định thả hết toàn bộ những người trong cấm địa Lan Tư Tháp Phu." Tạp Môn lặng lẽ đi ở bên trái Phỉ Lệ, giọng điệu bình thản hỏi.

"Không sai, như vậy có lẽ còn có thể chống lại Thủy Yêu." Phỉ Lệ không còn rối rắm tại sao Tạp Môn lại biết chuyện này nữa, Tạp Môn vậy mà có thể thần không biết quỷ không hay xuất hiện tại Long Vực, như vậy nàng ấy biết chuyện này cũng không phải là lạ, bản thân Tạp Môn cũng là một điều thần bí. Long Vực quá lớn, Phỉ Lệ căn bản không có nhiều thời gian đi tìm Thủy Yêu, vậy tại sao không đổi một phương thức khác, chỉ cần thả hết mấy người trong cấm địa của tộc Lan Tư Tháp Phu kia, dừng lại ma lực vận hành trong Long Vực, tự nhiên sẽ rút lực lượng ra khỏi Địa Tâm Chi Thạch, nếu là như vậy, cho dù Thủy Yêu có lợi hại hơn nữa, cũng không thể trực tiếp lấy Địa Tâm Chi Thạch đi, dù sao khi đó phòng ngự của Địa Tâm Chi Thạch cực kỳ cường hãn, hơn nữa còn lợi hại hơn cả người thủ hộ nó.

"Đây cũng là một biện pháp không tệ." Tạp Môn không nói, thật ra thì cho dù Thủy Yêu có tìm được Địa Tâm Chi Thạch đi chăng nữa, nàng ta cũng không thể nào lấy được, bởi Địa Tâm Chi Thạch có Kiếm trận của sư phụ. Trừ những người trong Tiệt giáo ra, nếu kẻ khác nếu dám tùy ý xông loạn, kết quả tuyệt đối là hồn phi phách tán, chẳng qua Tạp Môn sẽ không nói chuyện này ra cho Phỉ Lệ, dù sao đã trôi qua vài chục vạn năm rồi, cũng không gấp chút thời gian này, đến tột cùng Phỉ Lệ có thể vượt qua tình kiếp hay không, chính là phụ thuộc ở nàng thôi.

"Lạp Mạc Nhĩ, chàng có cảm nhận được hơi thở của phụ hoàng và mẫu hậu chàng không?" Phỉ Lệ lấy Thiên Sứ Tâm ra, viên Thiên Sứ Tâm chậm rãi chảy xuôi màu đỏ như máu, sáng bóng mà óng ánh, chợt lóe chợt lóe, thật giống như trái tim đang đập, giống như sống lại vậy, làm cho người ta có cảm giác mơ màng.

"Cảm thấy được, hẳn là phụ hoàng và mẫu hậu đang ở gần đây." Hơi thở khắc nghiệt của Lạp Mạc Nhĩ, trực tiếp bao phủ Ô Nhĩ Lệ Tạp, hắn thế nào cũng không nghĩ tới đằng sau cuộc chiến Thần - Ma lại cất dấu mục đích xấu xa như thế này, nếu không phải Phỉ Lệ khăng khăng khẳng định, rất có thể hắn vẫn cho rằng phụ hoàng đang tìm kiếm tung tích của mẫu hậu, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến có người nhốt bọn họ.

Dù sao lấy thực lực của phụ hoàng, trong tam giới, có rất ít người có thể chiến thắng được người, nhưng hắn thế nào cũng không ngờ được, chính là bởi vì phần tự đại này, đã khiến phụ hoàng bị hành hạ mấy ngàn năm.

"Ừ! Ta cũng cảm thấy vậy, chỉ là tại sao lại có cả hơi thở tử vong? Ô Nhĩ Lệ Tạp, đây là có chuyện gì xảy ra?" Phỉ Lệ xanh mét mặt nhìn Ô Nhĩ Lệ Tạp. Phải biết là để vận hành Long Vực, không cần đến hơi thở tử vong, nhưng mà mới vừa rồi nàng rõ ràng cảm nhận được ở trong đó cũng cất dấu cả hơi thở tử vong, hơn nữa còn rất nồng, đây là có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Ô Nhĩ Lệ Tạp lừa gạt nàng?

"Không thể nào, trong cấm địa tuyệt đối không thể nào có hơi thở tử vong, chẳng lẽ có kẻ xâm lấn?" Ô Nhĩ Lệ Tạp lo lắng phủ nhận, phải biết là vì bảo đảm trận pháp trong cấm địa được vận hành một cách thuận lợi, toàn bộ hơi thở bên trong đều là Thần lực thuần khiết nhất, hơi thở tử vong là ma lực, không thể nào xuất hiện trong cấm địa được.

"Vậy à?" Phỉ Lệ tăng nhanh bước chân, đồng thời cũng mở kết giới, giấu toàn bộ hơi thở của bọn họ. Nếu như Ô Nhĩ Lệ Tạp không nói dối, vậy thì, hơi thở trong cấm địa kia chính là người của Thủy Yêu, sẽ là ai đây?

"Hoắc Đứa Hoa, chàng vẫn không chịu đồng ý yêu cầu của ta sao, chẳng lẽ chàng thật sự cam tâm tình nguyện bị nhốt cả đời ở chỗ này?" Là tiếng của Ái Lệ Thi, làm sao bà ta lại xuất hiện tại nơi này, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Hơn nữa thực lực hiện giờ của Ái Lệ Thi so với lúc nhìn thấy ở Ma giới, rõ ràng không giống nhau, lần trước nàng ta không có tử khí nồng nặc như vậy, cho dù có Ma Pháp Bào ngăn cách, nhưng vẫn còn tiết lộ ra tử khí nồng nặc đến vậy.

Xem ra trong đoạn thời gian này, trên người Ái Lệ Thi cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện.

"Là phụ hoàng ta." Lạp Mạc Nhĩ khẳng định nói, mặc dù bóng lưng còn có chút mơ hồ, nhưng đây tuyệt đối là phụ hoàng. Lạp Mạc Nhĩ siết lòng bàn tay của mình thật chặt, mơ hồ thấy bên trong có mấy cái xích Phong Ma, xuyên qua xương bả vai của Hoắc Đứa Hoa, đính chặt Hoắc Đứa Hoa lên trên một trận pháp khổng lồ, mặt trên khoá Phong Ma liên tục lóe ra ký hiệu ma pháp.

"Ta tình nguyện bị nhốt cả đời, ít nhất ta còn có thể ở cùng với Ái Lệ Ti." Hoắc Đứa Hoa không để ý đến vẻ mặt càng ngày càng khó coi của Ái Lệ Thi, chỉ nghiêng đầu một cách khó khăn, nhìn một bóng dáng nhỏ nhắn trên một ma pháp trận khác, đau lòng, yêu say đắm, ưu thương. . . . . . không ngừng thoáng qua trong mắt Hoắc Đứa Hoa, lúc ấy nếu hắn không kích động, có lẽ hắn và Ái Lệ Ti cũng sẽ không biến thành như vậy, người tạo cục diện của ngày hôm nay chính là mình, bây giờ nàng đã hoàn toàn lâm vào ngủ say, nhưng mà Lan Tư Tháp Phu vẫn không buông tha, Hoắc Đứa Hoa nhìn chằm chằm dây xích Phong Ma xuyên qua xương bả vai Ái Lệ Ti, Ái Lệ Ti, chừng nào thì nàng mới có thể gọi tên của ta một lần nữa.

"Ái Lệ Ti, Ái Lệ Ti, chẳng lẽ trong lòng của chàng cũng chỉ có Ái Lệ Ti hay sao? Vậy ta là cái gì? Ta làm tất cả vì chàng, chẳng lẽ chàng không nhìn thấy sao?" Ái Lệ Ti bắt được thân thể Hoắc Đứa Hoa, điên cuồng lay động, hơi thở tử vong càng phát ra nồng nặc, mà những người bị nhốt ở chung quanh trận pháp đều nhìn hai người trước mắt, dù sao, ở chỗ này, bọn họ chính là công cụ cung cấp ma lực, đã tịch mịch mấy vạn năm quen rồi.

"Ngươi là tất cả, chỉ vì ngươi, tự tay đưa ta và tỷ tỷ ruột thịt của ngươi đến trên tay ác ma, còn hủy diệt Thần cách của Ái Lệ Ti, cầm tù chúng ta ở chỗ này." Hoắc Đứa Hoa châm chọc nhìn Ái Lệ Thi trước mặt, năm đó nếu không phải là hắn nhất thời nhân từ, thì cũng sẽ không mang đến đau đớn cho hắn và Ái Lệ Ti như vậy. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới một thiếu nữ dịu dàng, nhút nhát năm đó, sẽ biến thành một kẻ điên dại như hôm nay.

Năm ngàn năm trước trong cuộc chiến Thần - Ma , ra tay đánh lén Ái Lệ Ti, càng thêm hung tàn huỷ diệt Thần cách của Ái Lệ Ti, sau đó dùng kế lừa hắn đến Ma giới, ban đầu hắn không biết thiếu nữ dịu dàng, nhút nhát đó tới có ý định khác thường đối với mình, chờ đến khi hắn phát giác được, tất cả đã muộn, sau khi sử dụng tất cả thủ đoạn, rồi nhốt mình ở Long Vực, trước kia hắn không biết rằng gia tộc Lan Tư Tháp Phu lại có một mặt bẩn thỉu như vậy.

"Không phải vậy, không phải như thế. Ta làm tất cả đều là bởi vì ta yêu chàng, nhưng tại sao chàng vẫn cứ không chịu nhìn thấy, rõ ràng chàng là của ta, tại sao Ái Lệ Ti lại có thể ở đây cùng với chàng, mà ta lại không được chứ?" Ái Lệ Thi dịu dàng như nước nhìn Hoắc Đứa Hoa, đôi tay ngoan cường giữ chặt gò má Hoắc Đứa Hoa, muốn hôn lên đó. Vì Hoắc Đứa Hoa, nàng không tiếc đem linh hồn của mình hiến tế cho ác ma.

"Một nữ nhân vì yên mà điên cuồng, thật đáng thương, thật đáng buồn, còn thật buồn cười nữa!" Giọng nói nhàn nhạt của Phỉ Lệ từ từ truyền đi.

"Ai? Là kẻ nào?" Ái Lệ Thi cảnh giác buông Hoắc Đứa Hoa ra, toàn thân đề phòng, mặc dù nàng đã từng hợp tác với gia tộc Lan Tư Tháp Phu, nhưng mà dù sao đi nữa, nơi này cũng là cấm địa của gia tộc bọn họ, người ngoài tuyệt đối không được phép tiến vào, nàng cũng là bởi vì bỏ ở trên người Hoắc Đứa Hoa một chút vật có thể cảm ứng, nên mới có thể tìm tới nơi này.

"Mới đó mà đã quên ta rồi sao, ta rất thất vọng, Lạp Mạc nhĩ, chàng nói đúng không?" Phỉ Lệ phất tay thu hồi kết giới, bóng dáng của đoàn người ngay lập tức xuất hiện ở trước mắt tất cả mọi người. Những người vốn đang xem trò vui kia, khi thấy bóng dáng Phỉ Lệ, thân thể rõ ràng chấn động, phải biết rằng, chưa bao giờ xuất hiện người ngoài trong cấm địa của gia tộc Lan Tư Tháp Phu cả, nhưng mà bây giờ lại xuất hiện nhiều người ngoài như vậy, mà Kẻ Giết Chóc của Lan Tư Tháp Phu lại không ra tay chặn lại, điều này đại biểu cho cái gì? Nhất thời tất cả mọi người bắt đầu hưng phấn, dù sao bọn họ đã tịch mịch mấy vạn năm, vốn là đã trải qua vô số khoảng thời gian thất vọng, đột nhiên lại xuất hiện hi vọng, khiến tất cả bọn họ đều phải kích động.

Lúc Hoắc Đứa Hoa nghe được cái tên Lạp Mạc Nhĩ , thân thể rõ ràng cứng ngắc hẳn, Lạp Mạc Nhĩ, thật sự là con sao? Nhi tử được khen là thiên tài, là kiêu ngạo của Thần giới —— Lạp Mạc Nhĩ đó sao.

"Tại sao các ngươi lại xuất hiện ở đây, đây chính là cấm địa của gia tộc Lan Tư Tháp Phu, các ngươi không sợ Kẻ Chết Chóc Lan Tư Tháp Phu sao?" Ái Lệ Thi lớn tiếng uy hiếp, nàng không phải người ngu, tự nhiên nhìn ra được thực lực của kẻ kém nhất trong đám người này cũng đủ để đánh ngang tay với nàng, huống chi nơi này lại là địa bàn của người khác. Một khi kinh động đến Kẻ Chết Chóc của gia tộc Lan Tư Tháp Phu, như vậy thì thật sự có đi mà không có về. Hơn nữa lần này nàng là tự tiện hành động, cho nên tổ chức căn bản không biết hành tung của nàng.

"Tộc trưởng Lan Tư Tháp Phu đang ở đây, ngươi có thể chào hỏi cùng nàng một chút, chúng ta sẽ không để ý chút ít thời gian này đâu. Ngươi nói đúng không, Ô Nhĩ Lệ Tạp?" Phỉ Lệ ôn hòa quay đầu lại nhìn sắc mặt dữ tợn của Ô Nhĩ Lệ Tạp, phải biết rằng cấm địa của gia tộc Lan Tư Tháp Phu, mặc dù được gọi là cấm địa, nhưng dù là tộc nhân cũng không thể dễ dàng bước vào, nhưng mà hôm nay lại bị một người ngoài bước chân vào, hơn nữa nhìn bộ dạng Ái Lệ Thi, như thể chuyện như vậy, cũng không phải là lần đầu tiên nàng ta làm, điều này đối với Lan Tư Tháp Phu mà nói là tuyệt đối là sỉ nhục.