Editor: Cẩm Băng Đơn.
"Ô kìa! Tại sao Phỉ Lệ một chút cũng không kinh ngạc thế kia, chơi không
vui!" Hơi thở ấm áp của người áo đen liên tục phun lên gò má của Phỉ Lệ, nếu như không nhìn về khía cạnh khác, chỉ nhìn vẻ bề ngoài, tuyệt đối
sẽ cho rằng Phỉ Lệ rất quen thuộc với người này, quen thuộc đến nỗi có
thể ở trên giường ôm ấp mà nói chuyện phiếm, nhưng chân tướng của sự
thật chỉ có Phỉ Lệ mình mới biết, vô luận nàng điều động ma lực thế nào, đều sẽ bị nam tử áo đen này giải trừ, điều này thật sự là không thể nào tưởng tượng nổi, lúc này cả người Phỉ Lệ từ trên xuống dưới không thể
nào ngưng tụ được một chút ma lực nào, giống như là ma lực toàn thân
đang bị giam giữ.
"Ngươi là ai? Tại sao lại biết ta, ta có thể
khẳng định ta tuyệt đối chưa từng gặp ngươi." Phỉ Lệ lập tức bình tĩnh
lại, hai mắt lóe ra ánh sáng cơ trí nhìn nam tử áo đen đang dùng sức đè
trên người nàng, cái cảm giác đó giống như bị con thú nhìn chằm chằm rồi giam giữ, tham muốn giữ lấy điên cuồng khiến Phỉ Lệ cảm thấy cực kỳ
chướng mắt, loại ánh mắt này trước kia nàng đã từng thấy ở trên người
Đông Phương Mộng, nhưng khi đó nàng không hiểu ánh mắt đó đại biểu cho ý nghĩa gì, nhưng bây giờ nàng đã biết, người nam nhân trước mắt này muốn biến nàng thành con mồi của hắn, đây là chuyện mà Phỉ Lệ nàng tuyệt đối không nguyện ý thấy.
"Chúng ta đã từng gặp rồi! Chỉ là Phỉ Lệ
không nhớ rõ thôi, nhưng mà chẳng sao cả, ta biết Phỉ Lệ là được rồi."
Người áo đen trôi chảy nói, chậm rãi đứng dậy cẩn thận ôm cả người Phỉ
Lệ vào trong ngực của mình, vẻ mặt dịu dàng như nước, làm cho người ta
vừa nhìn đã cảm thấy hắn hết sức cưng chiều người yêu của mình, dĩ nhiên với điều kiện tiên quyết là phải bỏ qua hơi thở máu tanh nồng nặc trên
người của hắn.
Phỉ Lệ hết sức kinh ngạc khi ngửi thấy mùi máu
tươi nồng nặc phát ra từ người áo đen này, nàng tuyệt đối không biết
hắn, bởi vì trong những người nàng biết, tuyệt đối không có ai có mùi
máu tươi đậm như trên người áo đen này, mùi vị như vậy chỉ có khi giết
vô số người mới có được mùi máu tươi đặc dính như thế, đó mùi vị sâu tận từ trong xương tủy, là hơi thở khiến người ta không rét mà run.
"Khi nào chứ?" Hai hàng lông mày của Phỉ Lệ hơi nhướng lên, hiển nhiên không nhớ nổi từ lúc nào mà mình biết loại người như thế này, quả thật chính
là Sát Thần, phải biết trước kia cho dù là Tử Thần Ái Lệ Ti cũng không
có mùi máu tươi đậm như trên người nam tử áo đen này. Cả người tản ra
mùi máu tươi nồng nặc, nhưng động tác lại hết sức dịu dàng, ngay cả đáy
mắt cũng lộ ra tia nhu tình. Nam nhân như vậy hẳn phải là một kẻ rất dễ
dàng cũng rất quen thuộc làm thế nào để lấy lòng nữ nhân. Phỉ Lệ nhíu
mày, nhìn hành động của người áo đen trước mắt, rất biết diễn trò, thứ
người như thế vừa nhìn chính là ngay cả mình cũng có thể lừa gạt, Phỉ Lệ cảm thấy mình thật may mắn khi nàng không phải là người bình thường,
bởi vì nàng cũng rất biết diễn trò.
"Cái này không quan trọng...! Hiện tại ta mang Phỉ Lệ đi đến một nơi rất thú vị nhé? Nàng nhất định
sẽ cảm thấy hứng thú." Người áo đen cẩn thận vừa nói vừa ôm Phỉ Lệ áo
sát vào trước ngực của mình, sau đó khinh miệt nhìn Đinh Địch một cái,
nếu không phải kỹ năng của hắn vừa khớp có thể khắc chế tất cả không
gian, nói không chừng hôm nay sẽ không thể mang Phỉ Lệ đi, hắn đã theo
dõi rất lâu rồi, thật vất vả mới đợi đến lúc khi Phỉ Lệ ở một mình mà
xuất hiện, chỉ là hắn vạn lần không thể ngờ tới bên cạnh Phỉ Lệ còn có
một ma thú lợi hại như vậy đi theo, nếu không phải là lúc trước nó không cẩn thận tiết lộ hơi thở Thần Thú, thì ngay cả hắn cũng đã bị lừa.
"Ngươi là ai? Ngươi muốn làm cái gì? Ta có thể mang theo Đinh Địch hay không?" Phỉ Lệ chỉ chỉ Đinh Địch trên mặt đất, nàng biết nhất định lúc này Đinh Địch đã bị chọc giận rồi, nếu không phải là đang bị giam cầm, nói không chừng nó đẫ lật tung cả Phượng điện lên rồi, phải biết Chiến Tranh Cự
Thú cũng không phải là ma thú hiền lành gì. Nó thật ra là mãnh thú rất
ưa thích giết chóc, nếu không có Phỉ Lệ chế ước, nói không chừng bây giờ Ma giới đã sớm nổi lên một màn gió tanh mưa máu rồi.
"Ta là ai
không quan trọng! Về phần ta muốn làm cái gì, lát nữa Phỉ Lệ sẽ biết,
cho nên hiện tại phải giữ bí mật, về phần con ma thú này ta nghĩ không
nên mang theo thì tốt hơn, bởi vì nó còn nguy hiểm hơn ta tưởng tượng."
Người áo đen nhanh chóng ngăn cách hơi thở của Phỉ Lệ và của bản thân,
bởi vì hắn đã đã nhận ra, sự giam cầm trên người Đinh Địch hình như sắp
bị đánh vỡ.
Người áo đen kinh ngạc nhìn Đinh Địch, hai mắt nhanh
chóng thoáng qua một tia mê mang, hiển nhiên là không thể nhìn ra Đinh
Địch rốt cuộc là ma thú gì, ma thú có thể có thực lực như thế, tuyệt đối không phải là ma thú tầm thường, chẳng qua đã là ma thú có khế ước,
thật là đáng tiếc. Bởi vì hắn rất thích hơi thở của Đinh Địch, mùi máu
tanh của sự chém giết tàn bạo, giống như ma thú này không phải là một ma thú đơn giản, bộ dạng và hơi thở không hề tương xứng, tựa hồ hết sức
nguy hiểm.
"Ngươi. . . . . ." Phỉ Lệ còn chưa kịp nói hết câu đã bị người áo đen mang đi, rất nhanh sau đó biến mất khỏi Phượng điện.
Cùng lúc Phỉ Lệ biến mất, trong tích tắc đó, Mộ Vệ phủ đột nhiên xoẹt qua
hai bóng người, rồi xuất hiện trong Phượng điện. Sau đó khiếp sợ nhìn
căn phòng trống rỗng, chỉ là khi thấy Đinh Địch đang nằm trên đất, trong mắt hai người tràn đầy sợ hãi, hiển nhiên đã đoán được thân phận chân
thật của Đinh Địch, liền cấp tốc lùi lại.
"Ngao ngao. . . . . ."
Một tiếng gào thét khổng lồ điên cuồng truyền ra từ trong miệng Đinh
Địch, trong tích tắc Đinh Địch đã phá vỡ được sự giam cầm của nam tử áo
đen kia, sau đó thân thể đã xảy ra biến hóa kinh người, không ngừng trở
nên to lớn lên, ngay cả hình dạng ban đầu cũng xảy ra biến hóa lớn, ở
ngay trên đôi mắt màu vàng kim tràn đầy thú tính kia, chậm rãi lồi lên
một con mắt thứ ba, con mắt thứ ba này không phải màu vàng kim mà là màu máu đỏ thuần túy, tản ra khí tức tử vong nồng nặc cùng màu đỏ như máu,
vốn tứ chi ngắn ngủn đáng yêu, lúc này tản ra lực lượng cường đại, cộng
thêm vương miện trên đỉnh đầu làm nổi bật vẻ uy vũ của Đinh Địch.
Trong lúc Đinh Địch đang biến thân, cả Phượng điện cũng bắt đầu sụp đổ, chỉ
là sau khi Đinh Địch đã biến thân xong, tất cả phòng ốc của Phượng điện
đã tự động khôi phục như cũ, hơn nữa tốc độ cực kỳ nhanh chóng, lúc này
Đinh Địch giống như một con quái vật bay lơ lửng ở trên Phượng điện, cả
Dẫn Phượng cung đều nằm duới tầm quan sát của nó, con mắt thứ ba xuyên
thấu qua mọi ngóc ngách bắt đầu tìm kiếm vị trí của Phỉ Lệ, người áo đen kia khiến nó cảm thấy hơi thở giống như của đồng loại, cho nên lúc này
nó đang rất nóng nảy.
"Ngươi. . . . . . Ngươi là Đinh Địch." Bích Lệ cùng Kim Ưng cũng chậm rãi từ trong Phượng điện đi ra, nhưng mà bây
giờ đối với Đinh Địch mà nói thì bọn họ thật sự là quá nhỏ, giống như là thời điểm khi con voi đang đối mặt với một con kiến vậy.
"Đúng
vậy, mới vừa rồi có kẻ bắt Phỉ Lệ đi rồi, sự cảnh giác của các ngươi
thật sự là quá kém." Mặc dù thân thể Đinh Địch biến lớn, nhưng giọng nói vẫn là của ấu thú , vẫn mềm mềm non non, chỉ là Bích Lệ và Kim Ưng lại
không dám nói cái gì, nhưng sau khí nghe thấy câu nói sau cùng của Đinh
Địch, khuôn mặt của hai người bỗng nhiên trở nên hết sức tái nhợt. Bích
Lệ thì lo lắng Cửu Ngân đại nhân sẽ trách cứ. Mà Kim Ưng lại là nghĩ xa
hơn, bởi vì hắn biết rõ thân phận thật của Phỉ Lệ, nên tất nhiên cũng
biết trong tam giới có bao nhiêu kẻ thèm khát Phỉ Lệ chính là vì thân
phận kia, nhưng hắn lại rất tò mò rốt cuộc là kẻ nào tiết lộ thân phận
của tiểu thư Phỉ Lệ, hắn khẳng định tuyệt đối không thể nào là chủ nhân, về phần Kỳ Dương đại nhân cùng Lạp Mạc Nhĩ đại nhân lại càng không thể
nào, như vậy sẽ là ai? Chuyện này cần phải nhanh thông báo cho chủ nhân, còn có chuyện ma thú bạo động lần này ở Tuyền Nhãn liệu có thể liên
quan đến việc Phỉ Lệ tiểu thư bị cướp đi hay không?
"Cái gì? Vậy
làm sao bây giờ?" Bích Lệ khẩn trương nhìn Đinh Địch, nàng đã nhận ra
thân phận chân thật của Đinh Địch. Là Mạc Vân thú, tin đồn Hung Thú Chi
Vương từ thời thượng cổ, có danh hiệu Chiến Tranh Cự thú, mặc dù không
biết tại sao Đinh Địch trưởng thành vẫn không thể hóa hình, nhưng nàng
vẫn không dám hỏi nhiều, dù sao Mạc Vân thú hung tàn hết sức nổi danh,
dù là đến bây giờ nàng vẫn không có biện pháp liên tưởng Đinh Địch bây
giờ cùng Đinh Địch đáng yêu lúc trước lười biếng nằm ở trên người Phỉ Lệ là một.
"Người tới có Không Gian Cấm Chế Tuyệt Đối, dù ta có là
Mạc Vân thú có Chi Nhãn Đô Sát cũng không thể tìm kiếm được tung tích
của hắn, chẳng qua ta loáng thoáng có thể cảm nhận được hắn vẫn chưa rời khỏi Thâm Uyên, cho nên cần các ngươi giúp một tay, ta lo lắng nếu lại
chậm một chút, Phỉ Lệ sẽ có thể xảy ra chuyện." Bởi vì nó cực kỳ ghét
ánh mắt của người kia nhìn Phỉ Lệ, tham muốn trần truồng giữ lấy, còn có mùi máu tươi nồng nặc kia nữa.
(*Chi Nhãn Đô Sát: Có thể hiểu là mắt thần quan sát ^O^)
"Ta biết nên làm như thế nào rồi, chỉ là đến lúc đó rất có thể cần Đinh
Địch đại nhân ra tay." Bích Lệ cung kính nói, Chi Nhãn của Mạc Vân thú,
không phải chỉ tồn tại trong truyền thuyết, có thể xuyên thấu qua tất cả lá chắn không gian, không ngờ nàng lại có thể gặp được, dù là Kim Ưng
khi thấy trên cái trán của Đinh Địch xuất hiện con mắt thứ ba kia, cũng
bị hù sợ, phải biết Chi Nhãn của Mạc Vân thú ngoại trừ việc có thể nhìn
thấu tất cả lá chắn không gian, thì nó còn có một cái tên khác, đó chính là thiêu đốt tất cả.
Xuyên quá tất cả lá chắn không gian sau đó
bóp chết tất cả kẻ địch. Tựa hồ Chi Nhãn của Mạc Vân thú dù là ở trong
Mạc Vân thú, cũng chỉ tồn tại ở trên người của vương giả, bọn họ không
thể nghờ tới Đinh Địch cả Phỉ Lệ lại là Mạc Vân thú, hơn nữa còn là Hung Thú Chi Vương.
(*Hung Thú Chi Vương: Vua của mãnh thú.)
"Lúc cần thiết ta sẽ ra tay, còn nữa, tốt nhất thông báo cho Cửu Ngân, để
hắn mau chóng trở lại, chuyện này không đơn giản như vậy đâu." Đinh Địch lẳng lặng nhìn không gian trống rỗng, tình huống bây giờ tốt nhất nên
thông báo cho Lạp Mạc Nhĩ thì tốt hơn, nếu không chuyện có thể sẽ càng
trở nên rối loạn hơn nữa, đi theo Phỉ Lệ bên cạnh lâu như vậy, Đinh Địch đương nhiên biết người mà Phỉ Lệ tin tưởng nhất là ai. Hơn nữa nó cũng
rất thích Lạp Mạc Nhĩ, lần này có thể thuận lợi truyền thừa cũng là do
có Lạp Mạc Nhĩ.
"Cái gì? Phải báo cho Cửu Ngân đại nhân ư? Thật
sự nghiêm trọng như thế sao?" Sắc mặt của Bích Lệ lại một lần nữa nguội
lạnh như tro tàn khi nghe Đinh Địch nói câu kia, ngay cả sắc mặt của Kim Ưng lúc này cũng trở nên rất khó coi, dù sao sơ xuất này bọn họ cũng
không thể thoát khỏi liên quan.
"Đúng vậy, không nên hỏi nhiều,
các ngươi đi làm là được." Sau khi nói xong bóng dáng của Đinh Địch
nhanh chóng biến mất khỏi bầu trời của Phượng điện, để lại hai người
Bích Lệ cùng Kim Ưng cười khổ không thôi.
Mà tại phía xa trong
Tuyền Nhãn của Thâm Uyên, đột nhiên thân thể của Lang Sâm lay động một
cái, nhất thời sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
"Lang Sâm, đã xảy ra chuyện gì?" Cửu Ngân kinh ngạc nhìn Lang Sâm đột nhiên tái mét mặt mày giống như bị trọng thương.
"Tiểu thư Phỉ Lệ đã xảy ra chuyện, Nguyên Thần ta lưu lại trên người nàng đã
bị xóa đi." Lang Sâm cười khổ nói, hai mắt lóe ra sát khí không hiểu.
"Cái gì?" Lúc Cửu Ngân nghe xong câu nói của Lang Sâm, trong nháy mắt sắc
mặt liền thay đổi, sát khí vô tận đột nhiên lan ra toàn bộ Thâm Uyên,
ngay cả Dẫn Phượng cung cũng bị lan tới, khiến Bích Lệ và Kim Ưng sợ hãi nhìn nhau, bọn họ biết Cửu Ngân đại nhân đã biết chuyện tiểu thư Phỉ Lệ gặp chuyện, đại nhân đây là đang giận chó đánh mèo.