Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Quyển 2 - Chương 50: Chuyến đi Thất Lạc Lâm (3)




Rạng sáng ngày thứ hai, đoàn người Phỉ Lệ đi tới địa điểm tập hợp, từng gian phòng và sân nhỏ trong Học Viện Ma Pháp Phi Long đã chật kín, Nhân Sư đứng ở trong phòng, những Nhân Sư này đều đã được thuần phục hoặc là được nuôi lớn từ nhỏ, có thể sử dụng con vật khổng lồ này là phương tiện chuyên chở, trên đại lục trừ mấy đế quốc lớn ra, ngay cả một tiểu công quốc cũng không có. Dù sao Nhân Sư cũng được coi là ma thú cao cấp, hơn nữa còn là ma thú phi hành, thuần dưỡng hết sức khó.

"Chào ngươi, đội của chúng ta đến gặp Lão sư và Nhân sư đến gian phòng nào?" Phỉ Lệ đi tới một quầy phía trước mặt, đưa ra bảng đăng kí, trong quầy là một lão nhân, cặp mắt vẩn đục, cánh tay khô quắt làm cho người khác lo lắng hắn có thể lập tức té xỉu, nhưng Phỉ Lệ không nghĩ như vậy, bởi vì nàng cảm nhận được ma pháp ba động mãnh liệt và sinh cơ dồi dào của lão nhân này, cường giả, tuyệt đối so với Mạt Đức gia gia còn có thể còn lợi hại hơn, là hắn cố ý tiết lộ tia ma pháp ba động mãnh liệt kia để khảo nghiệm chúng ta, nếu không bằng thực lực của mình không thể nào phát hiện được.

"Thụy Á, phòng Nhân Sư số 13." Tinh quang trong mắt lão nhân chợt lóe rồi biến mất, gật đầu với người bên cạnh, rồi lại lâm vào trâm tư.

"Mời!" Tên nam người hầu gọi Thụy Á khi nghe nghe được phòng Nhân Sư số 13 thì giật mình kinh ngạc, bất quá ngay lập tức liền che dấu vẻ mặt, ở chỗ này làm việc, điều đầu tiên sẽ là phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Chỉ có như vậy, mới có thể sống được dài hơn một chút, lâu hơn một chút, đây là điều mà Thụy Á luôn nhớ kỹ.

"Ừ!" Đoàn người Phỉ Lệ chậm rãi đuổi theo bước chân của Thụy Á, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy những đội viên dự thi khác từ bên cạnh đi qua, còn lại là được các Lão sư hướng dẫn xuất phát.

"Đến rồi, số 13, Lão sư các ngươi và Nhân Sư đang ở bên trong." Thụy Á đi tới cạnh cửa liền dừng lại nhẹ nhàng gõ mấy cái, quay đầu nói với đoàn người Phỉ Lệ xong rồi rời đi, người ở bên trong dĩ nhiên là sẽ ra ngoài đưa bọn Phỉ Lệ vào, tất cả các Nhân Sư trong phòng đều là được chăm sóc đặc biệt từ những người thuần dưỡng chúng, bình thường là không cho phép những người khác nhúng tay vào, đây là lý do tại sao Thụy Á chỉ gõ cửa mà không có trực tiếp đẩy cửa đi vào.

"Đi vào." Một giọng nói hùng hậu của nam tử trung niên mặt sẹo kèm theo tiếng cửa mở vang lên. Đoàn người Phỉ Lệ cũng không có mở miệng, bởi vì trước mắt bọn họ lúc này là đầu của một con Nhân Sư trưởng thành, dài đến mười mấy thước, mà ở trên đỉnh đầu còn có một vương miện màu vàng kim, đứng dưới ánh mặt trời tản ra tia sáng chói mắt, vua của các Nhân Sư cao cấp, cơ hồ đã gần tiến đến thánh thú. Khó trách khi bước vào gian phòng này liền cảm thấy uy áp nhàn nhạt tản ra, hơn nữa nếu mình không đoán sai thì bên trong gian phòng này có một không gian ma pháp trận, nếu không thân thể cao lớn của Nhân Sư Vương tuyệt đối không thể có thể chứa trong một căn phòng nhỏ này.

"Tên ta là Khắc Lỗ Tư, là chủ nhân của Nhân Sư mà là các ngươi phi hành lần này, các ngươi mang đội Lão sư ở phía trên chờ ta."

"Khắc Lỗ Tư Tu Đặc, là thánh cấp xếp hạng thứ tám trong bảng xếp hạng trên đại lục, ma sủng là Nhân Sư Vương thực lực đạt tới thánh cấp, nhưng kể từ trận chiến với thần bí nhân tại tiểu trấn phía bắc ở Phong Hành đế quốc ba mươi năm trước, kết quả cuối cùng không ai biết, nhưng Khắc Lỗ Tư biến mất từ ngày đó. Ta nói đúng phải không? Chẳng qua là điều khiến cho ta tò mò là Khắc Lỗ Tư năm đó gương mặt khôi ngô tuấn tú không kém viện trưởng Lạp Mạc Nhĩ, nhưng ngươi..." Phỉ Lệ chậm rãi nói khi Khắc Lỗ Tư xoay người.

Cặp mắt Y Lạp Hạ Nhĩ bên cạnh chợt lóe, lúc trước là chuyện Tử Linh ma pháp có thể là do gia tộc Đức Cổ Lạp đã cho nàng biết, chuyện của Lan Bá Đặc có thể là trùng hợp vậy bây giờ thì sao? Chỉ dựa vào một cái tên, liền đoán ra thân phận chân thật của Khắc Lỗ Tư, tất cả thật sự chỉ là trùng hợp sao? Nếu không phải là trùng hợp, vậy Phỉ Lệ thật sự rất đáng sợ, quá thần bí.

"Ngươi từ chỗ nào có thể nhìn ra được." Mới vừa rồi còn là bộ dạng Khắc Lỗ Tư còn lãnh khốc thô lỗ, ngay lập tức bộ dáng lãnh khốc được thay đổi, thân hình cao gần hai thước của Khắc Lỗ Tư làm nũng tựa đầu vào bả vai nhỏ nhắn của Phỉ Lệ, trong lòng mọi người nhất thời sinh ra một cảnh mỹ nữ và dã thú thô lỗ, cần nhiều quỷ dị thì có nhiều quỷ dị, hơn nữa ngay cả Nhân Sư vương vốn lãnh ngạo bên cạnh cũng mang vẻ mặt mong đợi nhìn Phỉ Lệ.

Một đôi mắt Kim Hoàng Sắc không lồ đột nhiên chen vào, vương miện huyền lệ của Nhân Sư Vương cũng buông xuống trước mắt Phỉ Lệ, hình như nó cũng muốn lấy được lời khen của Phỉ Lệ.

"Tiểu Khắc, ngươi tại sao có thể tranh giành với chủ nhân anh tuấn." Thân ảnh Khắc Lỗ Tư nhanh chóng ôm Phỉ Lệ lui về sau mấy thước, mặt cảnh giác nhìn Nhân Sư Vương đối diện, còn đối với vẻ mặt của Nhân Sư Vương tỏ vẻ rất bất mãn, phóng ra một không gian giam cầm trực tiếp đem Khắc Lỗ Tư giam tại chỗ, sau đó phóng Phiêu Phù thuật mang Phỉ Lệ từ trong ngực Khắc Lỗ Tư đoạt lại, trực tiếp mang nàng đặt ở đỉnh đầu của mình_ nơi đặt chỗ vương miện. Làm xong những chuyện này, Nhân Sư Vương còn làm bộ dạng như người nhìn Khắc Lỗ Tư khinh thường kêu to mấy tiếng, rõ ràng chính là tỏ vẻ xem thường dáng vẻ của Khắc Lỗ Tư, đoàn người bên cạnh toàn bộ đều là một bộ mặt gặp quỷ.

Ma thú cao cấp tuyệt đối không cho phép người xa lạ tiến lại gần đầu của mình, kể cả người có khế ước có lúc cũng không được, nhất là ma thú Nhân Sư cao ngạo, thà là tự bạo cũng sẽ không khuất phục loài người, nhưng chuyện này đối với Phỉ Lệ mà nói hình như cũng không tồn tại, Nhân Sư Vương tựa hồ đối với Phỉ Lệ còn thân hơn so với chủ nhân Khắc Lỗ Tư.

" Tiểu Khắc ngươi là sắc quỷ mà, ta muốn quyết đấu với ngươi!" Khắc Lỗ Tư chờ ma pháp hết hiệu lực liền lập tức thở phì phò hướng về phía Nhân Sư Vương rống to, hai tay chắp ngang hông, thô bỉ đối với ma sủng của mình kêu gào. Mà những người khác phía dưới mang vẻ mặt bất đặc dĩ, khóe miệng co quắp, xác định Khắc Lỗ Tư trước mắt mình thật sự là Khắc Lỗ Tư nổi danh trên đại lục, mà không phải là một tên vô lại.

" Khắc Lỗ Tư, ngươi không phải là lại bắt nạt Tiểu Khắc, phải không? Tiểu Khắc." Một giọng nói nam đột ngột vang lên, hướng về phía Nhân Sư Vương hỏi.

Khắc Lỗ Tư dùng sức nháy mắt với Tiểu Khắc nói, Nhân Sư Vương bên cạnh lập tức cúi đầu của mình xuống dùng sức liếm mặt của Khắc Lỗ Tư, chỉ thấy vốn là mặt hiện đầy sẹo lại bị bóc ra từng mảng, lộ ra một gương mặt anh tuấn.

"Khắc Lỗ Tư, ngươi lại dùng đồ của ta, ta không phải đã nói cấm chỉ ngươi đụng sao?"

"Ta đây là khiêm tốn, là suy nghĩ cho đông đảo phái nữ những đồng bào trên đại lục, ta lo lắng gương mặt vô cùng tuấn tú làm cho các nàng quên ăn quên ngủ ngày ngày nghĩ tới ta, đây là rất hành động vĩ đại nha!" Vốn làm mặt nạ đầy sẹo chưa có hoàn toàn tróc ra, khiến cho Khắc Lỗ Tư lúc này thoạt nhìn tương đối bỉ ổi, tựa như dụ dỗ cô gái nhỏ, trông thật sự rất quái dị.

"Tùy ngươi, Tiểu Khắc, mang bọn họ đi lên, chúng ta nên lên đường." Nam tử trung niên bất đắc dĩ lắc lắc đầu của mình, hiển nhiên đối với người bạn tốt cổ quái này, hắn đã sớm quen thuộc cũng không thay đổi được.

“Ta chính là Lão sư của đội các ngươi, các ngươi có thể gọi ta là A Ma Lạp." Nam tử trung niên ưu nhã ngồi ở vị trí trung tâm, nhàn nhã thưởng thức ly trà trong tay, vừa kiên nhẫn quan sát vẻ mặt của mọi người, dường như che dấu cái gì đó.

"A Ma Lạp lão sư tên thật thú vị, như vậy tên của chúng ta Lão sư cũng đã sớm biết! Không cần chúng ta nói lại phải không!" Phỉ Lệ nhìn Lão sư đối diện, khóe miệng hơi nhếch lên mấy phần, giọng mỉa mai vừa tựa như đang mỉm cười, còn đối với vẻ mặt A Ma Lạp khi nhìn thấy vẻ mặt Phỉ Lệ tự tiếu phi tiếu, ngón tay không lưu dấu vết run rẩy một cái, mượn hành động uống trà che dấu, ngoại trừ Phỉ Lệ thì Phú Lực Lai bên cạnh cũng nhìn thấy, những người khác cũng không có thấy.

Mà Phỉ Lệ cũng chỉ là nhìn Phú Lực Lai tán thưởng, cũng bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, chuyến đi Thất Lạc Lâm còn rất nhiều điều chưa biết, việc đầu tiền cứ là nên nghỉ ngơi dưỡng sức đã! Chờ một chút nữa còn phải tìm hiểu tin tức liên quan đến Thất Lạc Lâm nữa.