Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Quyển 2 - Chương 14: Huyết mạch khai mở




"Đêm nay nghỉ ngơi ở đây." Thang Mỗ lạnh nhạt nói rồi an bài các thị vệ khác giải quyết chuyện hạ trại buổi tối, bản thân hắn thì đến trước xe ngựa thông báo chuyện nghỉ đêm.

"Tiểu thư, đêm nay chúng ta phải nghỉ trại ở nơi này rồi."

"Ừm, ngươi đi sắp xếp đi. Những người phía sau đã điều tra ra chưa?" Phỉ Lệ biết cách xử lý của Thang Mỗ nên cũng không để tâm những người đó lắm.

"Chỉ là vài tên tiểu nhân vật không quan trọng mà thôi, không đủ uy hiếp, tiểu thư không cần lo lắng." Hai mắt Thang Mỗ chợt lóe.

Xem ra hắn vẫn còn xem thường sự thần bí của tiểu thư. Trước kia nghe Công tước đại nhân nói tiểu thư rất lợi hại, hắn còn không phục, một thiếu nữ mười hai tuổi thì có gì đặc biệt hơn người? Hơn nữa còn là một thiếu nữ ngủ say nhiều năm như vậy. Nhưng trên đường đi, những nhận định ban đầu đã nhanh chóng bị phá vỡ. Tất cả đều khiến cho Thang Mỗ kinh ngạc, cho dù hắn là cao cấp đại kiếm sư hình như tiểu thư cũng biết.

"Được. Nếu như ta đoán không nhầm thì hẳn là người của Mãnh hổ Dong binh đoàn cũng có nhúng tay vào, đến lúc đó giải quyết sạch sẽ một chút." Phỉ Lệ hơi nhíu đôi lông mày xinh đẹp, hoàn toàn không nghĩ những lời này tàn nhẫn bao nhiêu. Dù là Thang Mỗ cũng cảm thấy hơi run sợ. Quả nhiên không hổ là người gia tộc Đức Cổ Lạp, trời sinh lạnh lẽo.

"Tuân lệnh." Lợi Nhã ở bên cạnh vừa lòng nghe những lời Phỉ Lệ nói. Trong suy nghĩ của nàng, cường giả không cần có quá nhiều cảm tình, bởi vì sẽ bị phiền toái và trói buộc.

"Lợi Nhã, huyết mạch của ngươi khai mở bao nhiêu rồi?" Dặn dò xong Thang Mỗ, Phỉ Lệ chăm chú kiểm tra thân thể Lợi Nhã. Thật không thể tin được, chỉ có ba ngày mà xương bả vai bị xuyên thấu của nàng đã hoàn toàn lành lại, không một vết sẹo. Ngay cả Lệ Á cũng sửng sốt nhìn chằm chằm nàng.

Trừ vài chủng tộc có năng lực tự lành cường hãn, chưa từng nghe qua nhân loại cũng có khả năng như thế. Nếu không phải biết Lợi Nhã là nhân tộc, Lệ Á sẽ hoài nghi nàng là hậu duệ của mấy chủng tộc kia.

"Hiện tại mới khai mở được 12%, năng lực của ta hiện tại đại khái tương đương trung cấp thích khách, công năng ẩn thân cũng chỉ có thể duy trì 5s." Lợi Nhã bất mãn nói, rõ là không hài lòng với thực lực hiện tại của mình.

Còn Lệ Á thì bộ dạng như gặp quỷ nhìn chằm chằm Lợi Nhã. Cái gì gọi là thích khách, cái gì ẩn thân duy trì 5s? Ông trời của ta! Chẳng lẽ những người bên cạnh tiểu thư đều là quái vật sao? Mới mười ba tuổi đã đạt tới trung cấp thích khách, trong khi ba ngày trước vẫn còn là một phế nhân.

"Uh, cũng được. Chuyện huyết mạch không gấp được, từ từ sẽ đến. Thuận tiện tu tập đấu khí cũng tốt." Phỉ Lệ tùy ý gật đầu, tương đối hài lòng với thực lực hiện tại của Lợi Nhã.

Ma pháp hiện giờ của Phỉ Lệ cũng đã đến cao cấp ma pháp sư đỉnh phong nhưng lại không cách nào đột phá lên Ma đạo sĩ, khiến cô sốt ruột đến mức nào cũng không có chút tác dụng. Lúc này Phỉ Lệ chỉ có thể buông tha, ngược lại mò mẫm Không gian ma pháp.

"Vâng." Lợi Nhã cung kính trả lời, sau đó vùi đầu vào tu luyện.

Ai ở đây cũng biết Lợi Nhã trừ Phỉ Lệ ra sẽ không hề để ý đến ai, cho dù là người chăm sóc nàng hai ngày nay, Lệ Á, cũng lạnh lùng giống vậy.

Cũng sắp ra tay rồi! Phỉ Lệ đẩy cửa xe ra, nhìn bầu trời đêm tối đen, chỉ có đống lửa phía trước tỏa ánh sáng mờ mờ, xung quanh an tĩnh dị thường, ngay cả một tiếng con gì kêu cũng không có.

Rất nhanh, mấy bóng người xuất nhiện xung quanh xe ngựa, tiếng tên xé gió mà đến vang lên bên tai mọi người.

"Tiểu thư." Lệ Á lập tức lấy Ma pháp trượng của mình ra, nhanh chóng tăng thêm một quầng sáng lên người Phỉ Lệ, còn Lợi Nhã thì ẩn thân vào bóng đêm, chỉ còn một đôi mắt đỏ tươi lưu lại.

"Không sao đâu, những người này không có khả năng tới phía trước xe ngựa, đừng quên người của gia tộc Đức Cổ Lạp chúng ta am hiểu nhất là cái gì?" Phỉ Lệ nói xong thì một đạo hắc ám ma pháp phát ra từ trong miệng cô.

Một đạo quang mang rất nhạt nhanh chóng tan biến từ trong xe ngựa.

Hắc ám bao phủ.

Lệ Á giật mình nhìn tiểu thư nhà mình. Đây là ám hệ cao cấp ma pháp, không ngờ tiểu thư lại có thể dễ dàng phóng thích như thế. Nói cách khác, bây giờ tiểu thư ít nhất là một trung cấp Ma pháp sư, mà cũng rất có thể là một cao cấp ma pháp sư. Vừa nãy Lệ Á phóng ra chính là thượng đẳng thủy bình chướng, là một trung cấp ma pháp.

"Sao thế, thật giật mình à?" Phỉ Lệ hứng thú nhìn vẻ mặt của Lệ Á. Cao cấp ma pháp sư mười hai tuổi hình như chưa từng có trên đại lục, hơn nữa cô còn là tam hệ. Nếu như cô không đoán nhầm thì đại lục có rất ít đa hệ Ma pháp sư. Nghe đâu cho dù là viện trưởng hiện tại của học viện ma pháp Phi Long, Lạp Mạc Nhĩ, được xưng là thiên tài hiếm có trên đại lục cũng chỉ là một lưỡng hệ Ma pháp sư.

"Không dám."

Cùng lúc đó thì trận chiến bên ngoài cũng đã sắp đến hồi kết, chỉ còn vài tên Dong binh đang liều mạng đánh, Thang Mỗ lại là một cường giả sắp bước vào cấp bậc Kiếm thánh, mấy người Lai Mẫu thì ít nhất đều là Vũ sĩ kiếm sư, hơn nữa còn là quân nhân. Chỉ cần là quân nhân thì người nào cũng đã trải qua tàn sát sinh tử, ai cũng không dễ chọc.

Âu Khắc, ta thật tò mò mục đích của ngươi là gì, không biết ngươi có liên hợp với Mãnh hổ Dong binh đoàn hay không? Nhưng những thứ này cũng không quan trọng, người trong nhà sẽ xử lý tốt, ta chỉ là một tiểu hài tử tạt ngang qua đây trên đường đến học viện ma pháp Phi Long đi học mà thôi. Song sau này vẫn là nên tránh những chỗ đông người mà gấp rút lên đường thôi! Phỉ Lệ nhếch miệng, vô cùng không hài lòng với những chuyện xảy ra trên đường đi này.