"Ta cũng không biết Âu Khắc là ai. Ta chỉ biết hắn là người phía trên phái xuống. Ngay cả những người trong gia tộc Y Qua Nhĩ cũng không có quyền ra lệnh cho hắn. Mà tên Âu Khắc này rất thần bí, ta chỉ biết hắn tên là Âu Khắc, những chuyện khác hoàn toàn không biết gì." Bích Cơ cũng mờ mịt.
Cùng lúc đó thì Âu Khắc trên đài cũng nhận ra Phỉ Lệ khác thường. Bởi vì cô là người đầu tiên phản ứng, hơn nữa cũng là người đầu tiên xáo trộn huyễn thuật của hắn.
Phòng số chín.
Âu Khắc cúi mặt xuống, thoáng hiện một tia quang mang xấu xa. Hắc ám nguyên tố nồng đậm, hẳn là người của gia tộc kia. Nếu đúng như thế thì phiền phức rồi, bởi vì thực lực của gia tộc này thế nào hắn biết rất rõ.
Nhưng đối với việc thân phận của mình có lộ ra hay không Âu Khắc lại không vội vàng chút nào. Suy cho cùng thì phần lớn những người biết được thân phận thực sự của hắn đều đã chết, những kẻ còn lại cũng sẽ không có khả năng xuất hiện ở chỗ như thế này.
"Xem ra hắn đã bắt đầu nghi ngờ chúng ta rồi. Lệ Á, ra tay đi." Phỉ Lệ cũng hiểu được cái nhìn kia của Âu Khắc là cảnh cáo mình đừng nhiều chuyện hoặc là chào hỏi.
"Vâng, tiểu thư." Lệ Á cung kính đi tới phía trước thạch anh.
Theo động tác trắng trợn của Âu Khắc, đám đông bên dưới trở nên cuồng loạn, tiếng hít thở nặng nề không phải là xuyên qua thạch anh truyền vào, những kẻ định lực kém túm thẳng thị nữ bên cạnh mình bắt đầu vận động. Trong lúc này toàn bộ hội trường tràn ngập hương vị dục vọng.
Đó cũng là lý do vì sao Phỉ Lệ lại cho Lệ Á ra tay. Đây là nhân tính, thối nát mà sa đọa!
"Âu Khắc đại nhân, đại nhân nhà ta nguyện ý trả một vạn thủy tinh tệ để mua nữ nô này." Lệ Á gọn gàng linh hoạt đến phía trước thạch anh, thuần thục thao tác.
Với tư cách là một thành viên của phủ công tước, Lệ Á và Lệ Thư không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà lại còn biết đủ loại mánh khóe giao thiệp nhằm trợ giúp chủ nhân của mình xử lý các loại chuyện khác nhau.
"À, thế à?" Âu Khắc cười quỷ dị dừng tay, tùy ý vuốt ve trên người thiếu nữ, cũng không nói gì. Dẫu sao hắn chỉ phụ trách dạy bảo mà thôi, những chuyện khác không phải phạm vi xử lý của hắn.
"Ồ! Khách nhân ở phòng số chín bằng lòng ra một vạn thủy tinh tệ, không biết còn khách nhân nào nguyện ý ra gia cao hơn không? Đây là một cực phẩm *** đó!" Người chủ trì đấu giá thần tốc khôi phục thần trí, lập tức vùi đầu vào công việc của mình.
Phỉ Lệ khinh thường liếc tên kia một cái, không hổ là kẻ chủ trì bán, rất biết xây dựng không khí, đương nhiên cũng không bỏ qua Bích Cơ bên người Thang Mỗ.
Bích Cơ không nói gì tiếp nhận oán khí của Phỉ Lệ, chỉ tùy ý nhún nhún vai tỏ ý chuyện này không liên quan đến nàng.
"Ta ra một vạn nhất." Một thanh âm the thé vang lên.
"Ta ra một vạn hai."
Theo tiếng quát to của tên phú thương đầu tiên, sau đó nhanh chóng có vài tiếng bắt kịp. Tuy quý tộc chân chính sẽ không để ý mấy vạn thủy tinh tệ này, nhưng một thủy tinh tệ có thể cho dân thường sống trong nửa năm, còn trong mắt quý tộc thì nó có là gì chứ?
"Năm vạn." Thanh âm trong trẻo của Lệ Á lại vang lên lần nữa đánh vỡ những tiếng hỗn loạn bên dưới.
Năm vạn thủy tinh tệ cơ bản là gần như bằng quân phí mùa đông của quân đội đế quốc, hoàn toàn không phải là một con số nhỏ.
Lời Lệ Á vang lên, những tiếng động bên dưới cũng dần dần nhỏ lại. Một vạn thủy tinh tệ đã đủ cho bọn họ mua một hồ nữ Thú tộc hoặc là thiếu nữ hải tộc rồi, sở dĩ kêu giá chẳng qua là không cam tâm mà thôi. Nhưng giờ Lệ Á kêu giá đến năm vạn đã đủ cho những kẻ quý tộc t*ng trùng lên não kia mua vài nữ nô rồi, mua bán không lời như thế những người đó tự nhiên sẽ không làm, vì thế rất nhanh liền không có ai kêu giá nữa.
Có xuất sắc nữa cũng chỉ là một thiếu nữ nhân tộc, huống hồ tháng sau đấu giá hội sẽ còn có nữ nô mới xuất hiện.
"Khách nhân phòng số chín ra giá năm vạn thủy tinh tệ, còn khách nhân nào khác muốn nâng giá lên không? Không tăng giá thì vật phẩm chính của đấu giá hội lần này sẽ thuộc về khách nhân phòng số chín của chúng ta. Lần thứ nhất! Lần thứ hai! Lần thứ ba! Chúc mừng khách nhân phòng số chín đã thành công lấy được vật phẩm chính của đấu giá hội lần này."
"Giờ đi làm một chút thủ tục liên quan rồi dẫn người đi." Phỉ Lệ quay ngoắt khỏi điệu bộ lười nhác nhanh chóng phân phó.
"Sao vậy tiểu thư?" Lệ Á khó hiểu nhìn Phỉ Lệ bộ dạng kích động.
"Cách thời gian báo danh ở học viện ma pháp Phi Long còn hơn một tháng, chúng ta đã lỡ mất quá nhiều thời gian rồi." Phỉ Lệ nói qua loa vài câu còn ý nghĩ thật sự lại không nói ra.
Dù gì thì cũng không thể nói cô vì sợ hãi Âu Khắc tới gây phiền phức mà nhanh chóng quyết định rời đi. Cái nhìn Phỉ Lệ của hắn trước khi đi quả thật đã hù dọa cô. Dường như hắn thật sự có thể nhìn thấu mọi ngụy trang của cô, ngay cả mặt nạ ngân sắc cũng không che giấu được gì.
Nói gì thì nói, Âu Khắc cho cô cảm giác quá quỷ dị. Cho đến lúc này cũng là người duy nhất khiến Phỉ Lệ không cách nào nắm trong tay. Loại cảm giác khác thường này ngay cả lúc trước ở chiến trường thần ma trong Phan Đa Lạp cũng không có.
"Vâng."
Còn Cách Lạc Tư cũng đã khẩn cấp muốn rời khỏi nơi này. Mãnh hổ Dong binh đoàn đáng chết lại đem Lợi Nhã bán cho phòng đấu giá. Lão không tưởng tượng ra được nếu lão không đụng phải bọn người Phỉ Lệ thì Lợi Nhã sẽ có kết cục ra sao. Nhất định là sẽ trở thành *** của quý tộc, thảm nhất là có thể trở thành công cụ trao đổi giữa bọn chúng, không ngừng bị giở trò. Chỉ nghĩ đến kết quả này thôi, Cách Lạc Tư đã tức đến toàn thân phát run, khi nào thì tộc nhân huyết mạch Bố La Đặc cao quý lại trở nên như vậy.
"Đừng nóng vội, ta sẽ kêu người chữa khỏi vết thương trên người Lợi Nhã." Phỉ Lệ bình tĩnh nhìn Cách Lạc Tư khi thì mất mát, khi thì bi thương. Tận mắt thấy thân nhân của mình bị người khác bán như một nô lệ trên đài đấu giá, loại cảm giác này không phải ai cũng chịu đựng được.
Cách Lạc Tư có thể làm được như vậy đã rất không dễ dàng rồi. Nhưng làm cho Phỉ Lệ kinh ngạc chính là Lợi Nhã. Thiếu nữ lạnh như băng kia dường như không hề để ý thương tích trên người. Từ đầu đến cuối cũng không hề xuất hiện vẻ mặt nào khác.
Đây cũng là nguyên nhân khiến những quý tộc kia lại điên cuồng ra giá.
Vì lòng tự tôn của nam nhân, càng là nữ nhân thanh cao thánh khiết lại càng kích thích dục vọng muốn chinh phục của bọn họ. Bộ dạng lạnh nhạt của Lợi Nhã đã khơi gợi lòng tự tôn to lớn của họ, khiến họ điên cuồng muốn áp Lợi Nhã dưới thân.
Huyết mạch Bố La Đặc, ta thật sự có chút mong đợi Lợi Nhã Bố La Đặc ngươi sẽ mang đến cho ta kinh hỉ thế nào. Bởi vì Phỉ Lệ đã nhận ra hơi thở của Lợi Nhã tỉnh lại khi đó, lãnh khí lạnh lẽo đến chí hàn, giống như hàn khí truyền đến từ địa ngục. Thật sự rất thú vị, thủ hộ giả của ta.