Cô Vợ Thay Thế

Chương 1705




Cô Vợ Thay Thế

CHƯƠNG 1705: NỬA NĂM MUỐN GẶP MẶT CŨNG KHÓ

Quý Vãn Thư cảm thấy Cố Tri Dân bỏ đi như thế làm cho cô ta mất mặt.

Nhưng lúc quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Lệ, cô ta lại thấy thật ra mình cũng không mất mặt cho lắm, dù gì hôm nay Cố Tri Dân nói muốn ăn cơm cùng ‘các em gái’, bây giờ cô ta là bạn gái của anh.

“Tri Dân là thế đó, tương đối bận, mọi người đừng quan tâm đến anh ấy, ăn nhiều hơn một chút cho no.” Quý Vãn Thư nở nụ cười dịu dàng, làm ra vẻ nữ chủ nhân.

Thẩm Lệ khựng lại một lúc rồi mới tiếp tục ăn cơm.

Trông như thể hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Quý Vãn Thư vậy.

Thẩm Lệ không lên tiếng, Quý Vãn Thư phải gọi cô cho bằng được: “Lệ, chắc cô không để bụng đâu nhỉ, cô cũng biết là công việc của Tri Dân hơi bận rộn…”

Thẩm Lệ lạnh giọng nói: “Không biết.”

Cố Mãn Mãn đang ăn canh, vừa nghe thấy giọng nói của Thẩm Lệ, suýt nữa cô đã phun luôn cả ngụm canh ra ngoài.

Lần này nghe Quý Vãn Thư và Thẩm Lệ nói chuyện, Cố Mãn Mãn cũng cảm thấy như phim, còn đặc sắc hơn cả phim truyền hình.

Quý Vãn Thư không tức giận mà ung dung cười nói: “Cũng đúng, tôi quên mất. Công việc của cô tương đối bận rộn, cô và Tri Dân khó mà gặp nhau được, nửa năm gặp một lần cũng khó đúng không.”

Đến Cố Mãn Mãn cũng nhận ra Quý Vãn Thư nói thế là ý gì.

Quý Vãn Thư đang nói bóng nói gió kêu Thẩm Lệ đừng gặp mặt Cố Tri Dân đấy.

Đến Cố Mãn Mãn còn nhận ra chứ đừng nói là Thẩm Lệ.

“Quý Vãn Thư, cô có thấy mệt hay không hả?” Thẩm Lệ đặt đũa xuống, cô ngẩng đầu nhìn Quý Vãn Thư: “Cô không mệt thì tôi mệt, đừng có hở ra là kéo tôi vào.”

Thẩm Lệ cũng không có tâm trạng ăn uống nữa, cô quay đầu nhìn Cố Mãn mãn.

Cố Mãn Mãn lập tức hiểu ngay: “Em no rồi, đi được rồi.”

Thẩm Lệ gật đầu rồi vịn bàn đứng dậy.

Cố Mãn Mãn vội vàng kéo xe lăn qua, dìu Thẩm Lệ ngồi xuống.

“Tạm biệt cô Quý.” Cố Mãn Mãn chào tạm biệt Quý Vãn Thư rồi đẩy Thẩm Lệ ra ngoài.

Đợi đến khi bọn họ đã đi khuất, Quý Vãn Thư mới tức giận đến nỗi cầm chiếc ly lên, đập mạnh xuống mặt bàn.

Cố Mãn Mãn và Thẩm Lệ vẫn còn chưa đi được bao xa, vừa nghe thấy tiếng động trong phòng, Cố Mãn Mãn đã tỏ vẻ hiếu kì: “Cô ta đang đập đồ à? Không ngờ cô ta còn đập đồ nữa? Trông mặt mũi có vẻ dịu dàng lắm kia mà.”

“Đi thôi.” Thẩm Lệ không có tâm trạng nói nhiều.

Khi nãy lúc ở trong phòng riêng, cô hỏi Cố Tri Dân chuyện trước khi cô bị thương, Cố Tri Dân cũng nói y hệt như những lần trước, hoàn toàn không sơ hở gì cả.

Lẽ nào là do cô cả nghĩ sao?

Nhưng mà những tấm hình ấy trông rất thật, hoàn toàn không giống giả mạo một chút nào cả.

Trong lòng Thẩm Lệ rối như tơ vò, cô nghĩ mãi vẫn không thông.

Cố Mãn Mãn huyên thuyên sau lưng Thẩm Lệ một hồi lâu mà vẫn không nghe thấy Thẩm Lệ đáp lại mình, cô không khỏi lên tiếng: “Chị Lệ, chị có nghe thấy em nói gì không?”

“Không nghe.” Thẩm Lệ đáp.

Cố Mãn Mãn cảm thấy mình đã bị tổn thương rồi, nhưng Thẩm Lệ thẳng thắn như thế này, cô còn biết nói gì được nữa, dứt khoát im miệng luôn cho xong.

Sau khi trở về nhà, Thẩm Lệ tắm rửa rồi ngồi xuống giường xem hình.

Ngón tay cô lướt trên màn hình, lúc tỉnh táo lại thì cô mới phát hiện mình đã gọi điện thoại cho người nhắn tin mất rồi.

Sau khi Thẩm Lệ nhận ra mình làm gì, cô vội vàng cúp máy.

Nhưng số điện thoại ấy nhanh chóng gọi điện lại cho cô.

Lẽ nào khi nãy cô đã gọi thông cho số máy này sao?

Thẩm Lệ nhìn điện thoại đang rung, sau khi chần chừ trong giây lát, cô bèn dứt khoát bắt máy.

“Alo, rốt cuộc anh là ai?”