Cố Mãn Mãn giật mình, cô giảm tốc độ xe lại, nhỏ tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Thẩm Lệ im lặng khá lâu.
Cố Mãn Mãn nghĩ Thẩm Lệ chắc sẽ không trả lời đâu thì Thẩm Lệ lại từ từ nói.
“Không phù hợp.”
Cố Mãn Mãn quay đầu liếc nhìn Thẩm Lệ một cái, Thẩm Lệ vẫn đang suy tư.
“Vẫn là có duyên không phận.”
Cố Mãn Mãn nghe cô nói như vậy, cũng kinh ngạc kêu lên một tiếng “A”
Thẩm Lệ với Cố Tri Dân sao lại có duyên không phận chứ?
Cô ta là thật sự nhìn không ra, hai người Thẩm Lệ với Cố Tri Dân có vấn đề gì à.
Nếu không có duyên, hai người cũng nên sớm kết hôn rồi chứ, sao có thể đợi đến bây giờ mới ở bên nhau.
“Không có duyên” thật là một lý do xài rất tốt, trường hợp nào cũng dùng được.
“Tới rồi.” Thẩm Lệ nói.
Lúc này Cố Mãn Mãn mới phát hiện, đã tới chỗ Thẩm Lệ họp.
Cố Mãn Mãn mở cửa xe ra, chờ Thẩm Lệ xuống xe thì nói: “Chờ chị họp xong em lại đến chị về.”
Thẩm Lệ gật gật đầu: “Lái xe cẩn thận.”
. . . . . .
Một khi Thẩm Lệ đã họp thì rất ít khi dừng lại giữa chừng, đến tận một giờ chiều mới họp xong, cô đặt cơm trưa.
Nhân viên đặt giúp Thẩm Lệ một phần.
Người đó thấy cô là người bệnh, nên chu đáo đặt cho cô một phần ăn dinh dưỡng, ít dầu mỡ.
Thẩm Lệ ngồi ăn cùng nhân viên, họ đều rất quan tâm Thẩm Lệ, vui vẻ trò chuyện, lâu lâu cũng không quên hỏi Thẩm Lệ có muốn uống nước không, cần khăn giấy hay không.
Thẩm Lệ chậm rãi ăn với họ, cô ăn còn nhiều hơn bình thường nữa.
Mấy nhân viên ăn xong thì ngồi tại chỗ trò chuyện với Thẩm Lệ.
Tinh ——
Điện thoại Thẩm Lệ kêu một chút, báo có tin nhắn gửi đến.
Thẩm Lệ ngậm thìa, cầm điện thoại lên, chầm chậm mở tin nhắn lên xem.
Tin nhắn không hề có chữ nào cả, nó chỉ chứa một tệp tin, chắc có lẽ là hình ảnh gì đó.
Thẩm Lệ mở lên xem, chỉ nhìn sơ qua,cô liền bị dọa cho hết hồn.
Giống với suy nghĩ của cô, trong tin nhắn lại là một tấm hình.
Nhưng tấm hình ảnh này không phải là một tấm hình bình thường, mà là một tấm ảnh giường chiếu.
Trong ảnh có thể thấy rõ —— một cô gái không mặc quần áo.
Mà cô gái không mặc quần áo không phải ai xa lạ, là cô à.
Thẩm Lệ mặt tái đi trong nháy mắt.
Cô hoàn toàn không có ấn tượng gì về việc chụp tấm hình này.
Cô không hề nhớ gì cả.
“Chị Lệ, chị sao vậy, chị thấy không khỏe hả?”
Thẩm Lệ lập tức bỏ điện thoại vào túi, cô ngẩng đầu lên, nhân viên xung quanh đều nhìn cô đầy lo lắng.
“Bụng chị không thoải mái, chị đi toilet một lát.” Thẩm Lệ bình tĩnh cố tỏ ra bình thường, cô đứng dậy đi vào toilet.
“Chị Lệ, vậy cơm của chị sao à, chị còn ăn không?”
“Chị không ăn nữa đâu.”
Thẩm Lệ vào toilet, khóa cửa lại, mở tấm hình đó ra một lần nữa.
Cô đã bị người khác ghép hình không ít lần nhưng tấm hình lần này quá chân thật.
Nếu như không phải cô không có chút ấn tượng nào về phong cảnh trong tấm ảnh chắc cô cũng sẽ tin nó là thật.
Thẩm Lệ nhìn một lúc lâu, cô chắc chắn bản thân không có ấn tượng gì hết, cô tính lát nữa sẽ kêu Cố Mãn Mãn đi điều tra số điện thoại gửi tin nhắn, xem thử ai là người gửi tấm hình tới.
Đây là lần đầu tiên cô gặp phải loại người huênh hoang đến vậy, ghép ảnh xong còn dám gửi đến cho cô xem.