Truyện Cổ Tích Dung Tục

Chương 57: Mười hai giờ




Điện thoại trong túi không có động tĩnh gì nữa, Chu Mịch gấp gáp muốn vào trong cửa hàng lén nhìn trộm tin nhắn Wechat, tốc độ ăn kem bất giác nhanh hơn.

Khi ăn xong hết rồi, cây kem trong tay Quý Tiết thế mà vẫn còn lại hơn một nửa.

Cô có hơi ngại ngùng nhìn anh ấy: “Có phải tôi ăn nhanh quá rồi không?”

Quý Tiết nói: “Là tôi ăn quá chậm.”

“Đâu có.” Chu Mịch dùng khăn giấy lau lau miệng, lại quay đầu nhìn standee của người phát ngôn đứng bên cửa: “Không biết bên chụp ảnh có việc gì tìm tôi không, tôi đi vào trước đây.”

Quý Tiết lắc lắc kem: “Cảm ơn cô mời khách, còn thuận tiện kiếm tiền cho KFC chúng tôi.”

Chu Mịch cười cười: “Mua một tặng một, tôi là được thơm lây nhờ anh.”

Chân trước vừa bước vào cửa hàng, Chu Mịch đã vội vã rút điện thoại ra, mở Wechat.

Quả nhiên.

Cuộc trò chuyện với Trương Liễm dừng lại ở câu cô bảo anh vứt nhẫn đi, anh không nhắn lại bất kỳ nội dung nào nữa.

Thật ra… đều ở trong dự liệu.

Rõ ràng đã biết không còn dây mơ rễ má, cũng đã qua nhiều ngày như vậy rồi, cô vẫn không có cách nào buông bỏ hết nhớ nhung.

Nguyên nhân từ chối cũng không phải vì chán ghét, là tự cô kháng cự và nản lòng, không biết phải đối mặt như thế nào.

Vậy nên cô lựa chọn không gặp, tránh kiểu nghi thức hai chiều có thể có có thể không này.

Cũng kỳ lạ thật, Chu Mịch cong môi tự giễu, người khác trao đổi nhẫn là hẹn ước lâu dài, mà cô và Trương Liễm trao nhẫn lại vì để chia tay.

Cô đứng nguyên tại chỗ, lại nhìn giao diện Wechat một lần nữa, còn lướt lên xem những tin nhắn khác theo thói quen.

Mỗi một tin nhắn nói chuyện với Trương Liễm cô đều không xóa, mấy ngày nay, có vô số lần cô muốn xuống tay thật mạnh mẽ, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ và chùn chân ở bước xác nhận xóa sạch.

Lần cuối nói chuyện bình thường là đêm trước khi chia tay, Trương Liễm nói anh đang ăn cơm với mấy người bên BZ, có lẽ sẽ về khá muộn, bảo cô ngủ sớm một chút.

Cô nói: [Em cứ muốn đợi anh.]

Trương Liễm trả lời: [Em như vậy anh dễ không tập trung.]

Chu Mịch gửi một biểu cảm ngoan ngoãn “Nằm xuống” qua: [Ồ, ngủ ngon (giả vờ đấy)]

Tiếp đó cô nhận được cuộc gọi hỏi kết quả của mẹ, chưa đến hai mươi tư giờ, bọn họ đã long trời lở đất, trở thành người dưng.

Chu Mịch căng môi, vừa định đút điện thoại vào trong túi, tiếng chuông đột nhiên vang lên, cô vội vàng lấy ra nhìn, trái tim lại lạnh hơn vài độ, là Hạ Diệu Ngôn gọi đến.

Cô nhận điện thoại: “A lô?”

Hạ Diệu Ngôn nói: “Tao đến chỗ cửa hàng chúng mày rồi, mày đang ở đâu.”

Chu Mịch nói: “Tao đang ở trong cửa hàng, mày cứ vào thẳng đi.”

Nói rồi cô đi ra ngoài, trùng hợp đụng phải Quý Tiết cũng ăn xong kem trở về, anh ấy cười với cô, lướt qua vai nhau đi vào trong.

Hạ Diệu Ngôn đã ở ngoài cửa hàng đợi, mắt lại liếc vào bên trong: “Vừa nãy tao nhìn thấy một anh đẹp trai đi vào.”

Chu Mịch hỏi: “Mày nói không phải là khách hàng của tao đấy chứ.”

Hạ Diệu Ngôn: “Hử? Mặc áo sơ mi vàng sao?”

Chu Mịch quay đầu: “Vậy chắc chắn là anh ấy.”

Hạ Diệu Ngôn cảm thán: “Mẹ kiếp, tao cũng muốn vào cái ngành của chúng mày rồi, sao trai đẹp như nước vậy.”

Chu Mịch nói: “Thôi khỏi đi, ngay cả thời gian thất tình cũng không có.”

Hạ Diệu Ngôn không nói gì nữa, vỗ vỗ sau lưng cô trấn an, lại chỉ tấm standee bên cạnh, rút điện thoại giao ra: “Giúp tao chụp một tấm với cục cưng của tao đã.”

Chu Mịch trợn mắt: “Được thôi.”

Hạ Diệu Ngôn di chuyển, bày ra tư thế cô vợ nhỏ ngọt ngào, luôn mồm dặn đi dặn lại: “Đừng quên bật filter!”

Chu Mịch nửa ngồi xổm giúp bạn tìm một góc độ sao cho cô ấy nhìn gầy nhất cao nhất, vẻ mặt nghiêm túc: “Mặt của cục cưng mày không đúng lắm làm sao bây giờ.”

Hạ Diệu Ngôn: “Tao đúng là được rồi! Không cần để ý anh ấy!”

Chu Mịch: “… Mày cũng chân thực quá rồi đó.”

Chụp ảnh xong, hai chị em cùng nhau đi vào.

Hạ Diệu Ngôn nhìn đầu người chen chúc, bất giác kinh ngạc than: “Nhiều người quá.”

Chu Mịch nói: “Có vài người cũng là fan như mày đến check in.”

Cô lại hỏi: “Mày muốn ăn gì? Tao đi giúp mày mua, có muốn nếm thử hộp ăn nhẹ bọn tao đẩy mạnh tiêu thụ lần này không?”

Hạ Diệu Ngôn không kén chọn: “Đều được.”

Chu Mịch vừa muốn quay đầu, Hạ Diệu Ngôn đột nhiên túm lấy cánh tay cô, khẽ nói: “Anh đẹp trai đó lại đi qua đây rồi.”

Chu Mịch nhìn lại, quả nhiên Quý Tiết đang đi về hướng bọn họ, thế là vẫy tay với anh ấy: “Season.”

Quý Tiết dừng lại trước mặt hai người, trong tay cầm gấu bông hình bánh ú còn chưa được bóc ra: “Bạn cô sao?”

Chu Mịch nói: “Ừ, Hạ Diệu Ngôn.”

Quý Tiết chào hỏi, đưa món quà nhỏ ra: “Cảm ơn đã đến cửa hàng chúng tôi ủng hộ.”

Hạ Diệu Ngôn nhận lấy, cười lắc đầu: “Cũng chỉ đến xem xem thôi, đừng khách khí như vậy.”

Quý Tiết nói: “Hai ngày tiếp theo đều có hoạt động, cô đến chơi nhiều một chút.”

Hạ Diệu Ngôn nói: “Nhất định rồi.”

Nói xong, anh ấy lại đi bận việc.

Hạ Diệu Ngôn đưa mắt nhìn theo anh ấy rời đi, quay đầu nói với Chu Mịch: “Cảm giác khách hàng của bọn mày không làm giá chút nào nhỉ….”

Chu Mịch gật đầu thở dài: “Đúng vậy, con người anh ấy vô cùng tốt. Có điều cũng chỉ mỗi anh ấy thôi.”

Hơn bốn giờ chiều, Chu Mịch trở về công ty, xét duyệt chỉnh sửa lại tài liệu của hôm nay, ngày mai cô phải cùng bên truyền thông tiếp ứng cho KOL quay livestream tại chỗ, còn đồng bộ tuyên bố trên mạng xã hội, có lẽ lại là một ngày chân không chạm đất.

Trên thực tế, sau khi chia tay với Trương Liễm, mỗi một ngày gần như đều trôi qua y hệt nhau.

Là bay vòng vòng, đến nỗi gần như không nhìn rõ bản thân mình; lại chậm chạp, giày vò như chứng viêm mãn tính.

Vào ngày cửa hàng pop-up đóng cửa, Chu Mịch không tăng ca, bởi vì cô phải về nhà sớm tham gia hôn lễ với bố mẹ.

Cô dâu là con gái của bạn mẹ, chỉ lớn hơn cô hai tuổi, vừa bước vào khách sạn đã có thể nhìn thấy đôi cô dâu chú rể đứng đón khách ở vị trí có thể so sánh với biển hoa ở cửa đại sảnh.

Lớp trang điểm của cô gái rất đậm, như lớp mặt nạ màu trắng đắp lên da, làm người ta không hít thở được, lông mi giả cũng nặng muốn che đi đôi mắt, nhưng nụ cười của cô ấy lại vô cùng nhẹ nhàng.

Lụa trắng chấm đất giống như đám mây bọc trên người cô ấy.

Chồng của cô ấy mặc âu phục đi giày da, chiều cao xấp xỉ với cô ấy, khi mẹ kéo Chu Mịch lên chụp ảnh chung, cô nghe thấy chú rể nghiêng đầu khẽ hỏi cô dâu: “Em đi giày cao gót có mệt không? Hay là ngồi nghỉ một lát.”

Cô dâu cười nói: “Buổi tối trở về anh giúp em xoa.” Âm thanh cũng rất thấp.

Chu Mịch cảm thấy hai người họ rất hạnh phúc.

Trên đường về, mẹ thưởng thức video hôn lễ mà mình tự chụp hết lần này đến lần khác, câu chuyện cũ rích của người chủ trì và bản nhạc giao hưởng long trọng vang khắp xe, làm cho bố khó chịu nói: “Bà có thể tắt âm rồi xem không.”

Thang Bồi Lệ trực tiếp tắt đi, yên lặng được một lúc, bà cảm thán nói: “Nếu như Mịch Mịch nhà chúng ta kết hôn, nhất định còn xinh đẹp hơn cô ấy.”

Lại không cam lòng nhỏ giọng oán giận: “Ai đó ngày của mẹ còn gửi tin nhắn gửi quà cho tôi, sao lại biến thành một người khác rồi, đến bây giờ tôi cũng không hiểu được…”

Chu Hưng hiếm khi quát lớn ngắt lời bà.

Chu Mịch lập tức nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh đèn bên ngoài chậm chầm tạo nên một vòng bụi mỏng, mịn màng, tinh tế như cơn mưa phùn.

Đầu tháng bảy.

Những bông lựu đỏ tươi trong vườn hoa dưới công ty đã nở rộ, không khí mùa hạ cũng càng ngày càng sáng rõ, thỉnh thoảng ra ngoài một chuyến, thời tiết nóng rực sẽ bọc lên người như màng bọc ni lông.

Trở về từ bên khách hàng, Chu Mịch hơi cúi đầu, dùng khăn giấy lau đi mồ hôi trên trán, đi bên cạnh đồng nghiệp vào trong công ty.

Lúc đến tầng mười, bên cạnh đột nhiên vang lên mấy tiếng chào liên tiếp “Sếp”, “Fabian”.

Có người lễ phép, có người lại giống như gọi bạn cũ.

Cô ngước hai mắt lên thì nhìn thấy Trương Liễm đi đến trước mặt. Có lẽ anh phải ra ngoài, bước đi hơi gấp, áo sơ mi ngắn tay màu trắng thuần có đính cúc ở cổ làm anh nhìn vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, cũng có hơi non nớt, tướng mạo nhìn hoàn toàn không giống người đã gây dựng được sự nghiệp.

Trong y học có một từ miêu tả cơn đau, gọi là đau châm chích.

Đây cũng là cảm giác của Chu Mịch mỗi khi ngẫu nhiên gặp mặt Trương Liễm ở công ty, dày đặc mà ngắn ngủi, vô cùng chuẩn xác.

Nhưng cô đều không thể hiện rõ ràng, theo sau mọi người, nhàn nhạt gọi anh: “Sếp.”

Người đàn ông mỉm cười gật đầu, ánh mắt lướt qua đám người bọn họ một lượt, rời không do dự rời đi.

Sau khi trở về vị trí làm việc, mở Wechat ra chưa được bao lâu, Chu Mịch nhận được tin nhắn Quý Tiết gửi đến.

Anh nói chiến đội Vương giả mà KFC tài trợ có hoạt động thi đấu offline, hỏi cô chủ nhật có muốn đi xem không.

Chu Mịch mở lịch trình trên sổ ghi chép ra, xác định ngày đó được rảnh, không do dự mà đồng ý.

Cô muốn để những việc khác chiếm đầy cuộc sống của mình, nếu không cứ đến đêm khuya hay ngày nghỉ, cô sẽ lập tức chìm vào đầm lầy hồi ức.

Ngày diễn ra hoạt động, bầu không khí của trận đấu rất nồng đậm, nụ cười trên mặt người hâm mộ đều tràn trề, tiếng gào thét rung trời.

Quý Tiết giúp cô và đồng nghiệp lấy được một phần tiếp ứng, là banner cầm tay và băng cài đầu in logo của KFC và chiến đội, Chu Mịch vui vẻ đội lên, lắc lắc đầu, giống như con côn trùng nhỏ dương dương đắc y rung râu.

Quý Tiết giơ một tay lên gảy một cái, lập tức cười nói: “Xin lỗi, tôi không nhịn được.”

Chu Mịch bám chắc lò xo hai bên, vẻ mặt động tác không suồng sã như vậy nữa: “Không sao cả.”

Có thể bởi vì tướng mạo của cô và Quý Tiết tương đối xuất chúng, trước khi bắt đầu đạo diễn máy quay liên tiếp quay bọn họ hai lần, lời bình luận trêu chọc cũng vang lên theo: “SDG không hổ là chiến đội nhan sắc, nhan sắc của fan cũng có thể không bình thường thế này.”

Người hâm mộ trên khán đài lại điên cuồng gào thét như thủy triều.

Chu Mịch khép khóe miệng đã mở quá mức lại, con ngươi đảo tròn, hoàn toàn không dám nhìn bản thân mình trên màn hình lớn, cuối cùng chỉ có thể ngượng ngùng giơ cao banner lên, che đi nửa gương mặt mình.

Trên đường về, Quý Tiết hỏi cô: “Hôm nay cảm thấy thế nào?”

Chu Mịch đã lâu không thả lỏng và cảm thấy phấn khích cả thể xác lẫn tinh thần như thế này: “Vô cùng tốt.”

Quý Tiết cười mà mắt cong cong: “Vô cùng tốt là tốt đến đâu?”

Chu Mịch nghĩ một lúc: “Thì là rất vui, cảm xúc rất mạnh mẽ, hóa ra hiện trường trực tiếp trò chơi lại hay như vậy, bình thường chúng ta chơi đúng thật là như trẻ sơ sinh…”

Lại lo lắng sửa lời: “Trẻ sơ sinh chỉ dùng để hình dung tôi thôi, anh vẫn là đại thần Quốc Phục Nako đẳng cấp, hai tiếng mỗi buổi tối khi được anh kéo là lúc tôi vui nhất.”

Quý Tiết cười một tiếng: “Vui là được.”

Chu Mịch nghiêng đầu nhìn anh ấy: “Anh thì sao, hôm nay anh vui không?”

Quý Tiết nói: “Mỗi một ngày tôi đều rất vui vẻ.”

Chu Mịch nhếch mày: “Từ trước đến giờ đều không có lúc nào không vui sao?”

Quý Tiết nói: “Có chứ, nhưng sẽ nỗ lực duy trì sự vui vẻ.”

Chu Mịch trầm mặc một lúc, đột nhiên hỏi: “Anh đã xem bộ phim hoạt hình tên là Inside Out chưa?”

Quý Tiết nói: “Xem rồi.”

Chu Mịch nói: “Thật ra đau lòng cũng rất quan trọng, không thể thiếu được, cùng vui vẻ hỗ trợ lẫn nhau. Nói một cách chính xác tất cả mọi loại cảm xúc đều quan trọng, giống như những sắc màu cấu tạo nên thế giới này.”

Quý Tiết không nói chuyện một hồi lâu, qua vài phút, xe lái vào trong tiểu khu nhà Chu Mịch, anh ấy mới mở miệng lên tiếng: “Nói đến cấu tạo, tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện.”

Chu Mịch nghiêng đầu: “Cái gì?”

Quý Tiết nói: “Thì là hàm lượng bạn trai 60% mà tôi từng nhìn thấy trên bình luận trong vòng bạn bè của cô ấy.”

Chu Mịch khựng lại, lúc hiểu ra thì cười: “Đều là nói nhảm thôi, anh đừng để ý.”

Quý Tiết từ từ dừng xe ở ngã rẽ dưới tầng, anh ấy nghiêng đầu qua, gọi cô: “Chu Mịch.”

Chu Mịch ngồi thẳng dậy: “Hửm?”

Giọng điệu của Quý Tiết nghiêm túc: “Có muốn thử tiếp xúc với tôi xem sao không?”

Chu Mịch ngây ra tại chỗ, con mắt tròn xoe.

Nụ cười của Quý Tiết giống như một mảnh ngày hè xanh tươi: “Tôi biết tôi không phải là người 60% đó, nhưng tôi có thể lấp đầy 40% còn lại không?”



Đêm đó, Chu Mịch đã ăn hai viên kẹo mềm hỗ trợ giấc ngủ như bình thường, thế mà vẫn lăn đi lăn lại làm thế nào cũng không ngủ được, lúc thì cô ôm gấu bông vào lòng ngẩn người, lúc thì lại rút điện thoại ra liên tục làm mới giao diện Weibo mà không có mục đích cụ thể.

Cuối cùng trở lại Wechat, lướt xem tài khoản có liên quan đến ngành quảng cáo đã lâu cô không ghé thăm.

Cô nhấn vào một tài khoản trước đây mình thường xem nhất.

Quả nhiên, nguyên lí khoảng cách sản sinh cái đẹp đặt trên bất kỳ vật nào cũng đều thành lập.

Thế mà Chu Mịch lại cảm thấy việc đọc nó đã tăng thêm sức hút, cứ bài này lại đến bài kia, từ bài chính đến bình luận, cô lướt đến nồng nhiệt.

Giữa lúc đó, ngón trỏ Chu Mịch chợt khựng lại trên màn hình, cô nhìn thấy một bài đăng về ngày hội giao lưu đầu tháng năm, trong đó lại có một tấm ảnh mà Trương Liễm lọt vào ống kính, hình không tính là lớn, khoảng cách chụp ảnh cũng không gần, nhưng lại rõ ràng dễ phân biệt, là anh đang phát biểu trên sân khấu.

Người đàn ông hiếm khi mặc cả một bộ âu phục thế này, nhìn phong độ tú mỹ, tư thái hiên ngang.

Cùng ngày hôm đó, cô phát hiện ra một bông anh túc Iceland nhiều màu trong bồn hoa ngoài ban công nhà anh, một bông duy nhất, màu hồng cam, cô cảm thấy rất độc đáo, vậy nên trước khi đi làm đã đưa cho anh.

Bông hoa đó được anh cắm trong túi ngực trái của bộ âu phục.

Chu Mịch nhìn chằm chằm vào đó, hơi thở trở nên gấp gáp, cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đang bị cắt thành từng mảnh nhỏ.

Nước mắt chảy xuống không cách nào ngăn được, bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra âm thanh, cô chỉ có thể dùng sức xiết chặt mép chăn, hàm răng cắn chặt đến nỗi phát đau.

Rất lâu rồi cô không khóc trước khi ngủ như thế này, giống như bị nước biển mặn chát bao lấy, cô sắp chết chìm rồi.

Khi dần bình tĩnh lại, ý khóc không còn nữa, Chu Mịch dùng cánh tay cẩu thả lau đi sự mơ hồ trước mắt, lại vào xem vòng bạn bè của Trương Liễm, vẫn không có gì mới.

Cô nhớ anh quá.

Nhưng cũng chỉ có thể như vậy.

Từ nay không còn biết gì về anh, gặp mặt cũng không quen biết, bất lực và tuyệt vọng mà không có cách nào khác.

Đúng vào lúc này, phòng khách đột nhiên truyền đến âm thanh của đồng hồ báo giờ, nói với cô rằng, bây giờ đã là mười hai giờ rồi.

Phép thuật thật sự đã kết thúc rồi.

Chu Mịch, kết thúc thôi, buông anh ra thôi, cũng buông tha cho chính mình, rồi sẽ tốt lên, nhìn về phía trước đi, trời sẽ sáng trở lại, cũng không phải trưa từng trải qua, đây chỉ là một chương ngắn trong đời người, là lúc nên lật sang trang rồi.

Giống như tụng kinh siêu độ, một giây không ngừng, cô thầm lẩm nhẩm trong lòng những câu ngắn ngủi vô dụng nhưng ít nhất còn có chút hiệu quả trấn an, sau đó mệt mỏi nhắm hai mắt lại.