Truyện Cổ Tích Dung Tục

Chương 19: Account sense




Xét thấy emoji này quả thực vô cùng buồn nôn, Chu Mịch cực kỳ muốn xóa cả nó đi, nhưng cuối cùng vẫn không xuống tay, lựa chọn coi thường không để ý đến, chuyển chủ đề bắt đầu hỏi chuyện mà mình quan tâm nhất.

[Có lẽ em có thể trở lại làm việc rồi nhỉ.]

Trương Liễm trả lời: [Hiện giờ tình trạng cơ thể em thế nào rồi.]

Chu Mịch gửi qua emoji cánh tay cơ bắp tràn đầy sức sống: [Rất tốt rất mạnh rất cường tráng, có thể ung dung ứng phó mọi hạng mục công việc.]

Trương Liễm: [Thứ hai tuần sau đi. Cũng đừng nóng vội quá, Thành Hề nói sau khi em trở về thì nghỉ ngơi nhiều một chút.]

Chu Mịch trả lời: [Có thể không vội sao, không về công ty nữa thì em sẽ bị Yan gạch tên mất.]

Trương Liễm: [Không phải em còn chưa chính thức tham gia hạng mục sao?]

Trái tim giống như bị đâm mạnh một dao, Chu Mịch ôm ngực: [Nhưng cứ nghỉ tiếp nữa chắc chắn em sẽ bị thực tập sinh khác thay thế, càng không có cơ hội thể hiện bản thân.]

Trương Liễm trả lời: [Ở lại Austar thì sẽ có cơ hội.]

Chu Mịch nhếch miệng: [Anh qua loa quá.]

Trương Liễm nói: [Thế nào mới gọi là không qua loa, mở cửa sau cho em?]

Chu Mịch vội vàng từ chối cộng thêm giải thích: [Em có ý đó sao? Em chỉ muốn sớm trở lại làm việc thôi.]

Trương Liễm: [Lần sau nói rõ ra, đừng cứ mang theo ý ám thị, làm người khác hiểu lầm.]

Chu Mịch hết đường chối cãi: [Là tự anh dễ nghĩ nhiều có được không?]

Trương Liễm giống như không định lãng phí thêm thời gian ở chủ đề này nữa: [Khi nào em đến nhà.]

Chu Mịch liếc mắt nhìn biển chỉ đường ngoài cửa sổ, lại nhìn đồng hồ ở góc phải màn hình: [Có lẽ còn một lúc nữa.]

Trương Liễm: [Tìm một nơi thuận tiện nói chuyện, nửa tiếng nữa anh gọi điện cho em.]

Chu Mịch: [Phòng ngủ có được không?]

Trương Liễm không trả lời cô nữa.

Sau khi đến nhà, Chu Mịch lập tức lấy lí do “Ngồi xe mệt quá muốn đi nghỉ” để chạy như bay về phòng.

Cho dù mẹ có gấp gáp muốn quăng cô ra sô pha để hỏi han thêm nhiều hơn tình hình cá nhân của Trương Liễm và “Câu chuyện tình yêu” của hai người.

Ngồi trước bàn học, Chu Mịch vừa lướt Weibo vừa thấp thỏm bất an đợi đến gần mười giờ, điện thoại của Trương Liễm đến như đã hẹn, không muộn một phút cũng không sớm một giây.

Chu Mịch đưa điện thoại lên tai, thái độ đoan chính: “Sếp, chào ngài.”

Người đàn ông vào thẳng chủ đề, âm sắc khó có thể nghe ra được cảm xúc, còn có chút xa cách lạnh lùng: “Chu Mịch, anh hỏi em một chuyện trước.”

Chu Mịch ngồi nghiêm nghị như nghe tọa đàm của đại sư: “Ngài nói.”

Trương Liễm hỏi: “Mấy ngày ở bệnh viện, ngày nào em cũng gõ gõ đánh đánh ở trên máy tính bảng làm gì vậy?”

Chu Mịch dừng lại một lúc: “Em nói ra anh đừng cười em.”

Trương Liễm nói: “Chỉ cần không phải là viết tiểu thuyết, anh sẽ không cười em.”

Chu Mịch cạn lời trong một giây: “Lần trước không phải nghe được chuyện Yan nhận hạng mục của sữa bò Amby từ chỗ anh sao, em ở bệnh viện nhàm chán, thế là đi thu thập chỉnh sửa lại số liệu và tư liệu của các hãng sữa khác cùng loại, thử làm ra một sản phẩm cạnh tranh để so sánh xem. Em còn chỉnh sửa một số giao diện hoạt động mà mình cảm thấy không tồi, loại mà sử dụng mã HTML5 chẳng hạn.”

Trương Liễm dường như có chút bất ngờ, giọng điệu dịu dàng hơn vài phần: “Vậy sao.”

Chu Mịch trả lời: “Đúng vậy.”

Trương Liễm hỏi: “Làm cái này làm gì?”

Chu Mịch nói: “Duy trì độ nhạy bén trong công việc, sợ lúc quay về không biết cái gì nữa, không theo kịp tiết tấu của mọi người.”

“Sau đó thì sao.”

“Không còn nữa.”

Trương Liễm cười một tiếng: “Chủ động tìm việc làm, điểm này rất tốt, nhưng làm việc nhưng lại không để người khác biết, em đang phát phúc lợi sao? Ngay cả phúc lợi cũng không đến nỗi, có bằng phí công không.”

Chu Mịch khiêm tốn thỉnh giáo: “Vậy em phải?”

Trương Liễm không nhanh không chậm: “Em đang nghỉ phép, nhưng không có nghĩa là không được thể hiện sự tồn tại của bản thân trước mặt cấp trên, gửi thứ em làm cho cô ấy.”

Chu Mịch đi đến bên cạnh va li hành lý, ngồi xổm để tìm máy tính bảng của mình: “Nhưng trước giờ em chưa từng làm việc này, cái đó chỉ là làm thử, sợ rằng làm quá hời hợt, sẽ tạo ra hiệu quả ngược lại. Huống hồ em còn không tham gia vào tổ hạng mục, có phải có chút đi quá giới hạn không?”

“Em chỉ là một thực tập sinh, không tính là đi quá giới hạn hay không, em chỉ cần để leader của em nhìn thấy được thái độ chủ động tích cực là được. Đương nhiên, nếu như thứ em làm có độ hoàn thành và tính tham khảo nhất định, có chỗ để áp dụng, vậy thì là dệt hoa trên gấm rồi.”

Chu Mịch cúi đầu mở folder lên, trượt màn hình xem qua một lượt, trong lòng không nắm chắc lắm, hỏi theo bản năng: “Anh có thể xem giúp em không?”

“Không được.” Trương Liễm từ chối không chút lưu tình: “Thời gian của anh quý giá hơn em nhiều, không rảnh để tay cầm tay chỉ bảo.”

“Ồ, được thôi.” Chu Mịch khẽ nói thầm: “Có gì khác sao, bây giờ không phải là tai kề tai chỉ bảo sao…”

Ngữ khí bên kia thản nhiên: “Lần sau em có thể nói ở trong lòng, nếu không anh thực sự phải đi xách tai em lên đấy.”

“…” Sao người đàn ông này lại có thể hạ bút thành văn với thứ ngôn ngữ nửa tán tỉnh nửa răn dạy này chứ?

Vành tai Chu Mịch ửng đỏ, cô ra vẻ ngoan ngoãn nhấn từng chữ: “Ồ, được, thôi.”

Trương Liễm bị dáng vẻ thấp hèn của cô chọc cười: “Biết làm thế nào rồi?”

Hai chân Chu Mịch cuộn tròn trên ghế, cằm dựa vào đầu gối, không tự tin trả lời: “Có thể đã biết.”

“Có thể?” Rõ ràng anh không quá hài lòng với câu trả lời nước đôi này.

“Biết rồi, rất rõ ràng, hoàn toàn thông hiểu!” Chu Mịch hô vang từng chữ như khẩu hiệu đi đều khi học quân sự.

“Được, cúp đây.” Trương Liễm không nói tạm biệt đã kết thúc cuộc điện thoại.



Để điện thoại xuống, Chu Mịch nhanh chóng copy folder trong máy tính bảng sang máy tính, sau đó lại cẩn thận chỉnh chuốt hoàn thiện một lượt, mới nén lại, phối hợp với câu chữ đoan chính tốt đẹp gửi đến hòm thư của Diệp Nhạn.

Nhìn thấy thông báo email đã được gửi đi thành công, Chu Mịch thở phào một hơi, thoải mái ôm hai chân dựa vào lưng ghế.

Từ lúc phát hiện ra mình mang thai đến hôm nay đã gần hai mươi ngày, lần đầu tiên cô cảm thấy như trút được gánh nặng thế này, giống như thoát khỏi nơi toàn bóng râm, được tắm trong ánh mặt trời, bụi bặm được nhẹ nhàng rửa bay đi hết.

Lười biếng híp mắt lại, tiếng mẹ gào lớn giục cô ra ăn cơm xuyên qua cánh cửa, đánh vỡ khoảnh khắc như được thêm kính lọc màu ánh sáng ấm áp.

Đoán chắc chút nữa sẽ là một bữa Hồng Môn Yến, Chu Mịch kéo căng môi, xỏ dép lê vào, xây dựng tâm lý một lúc rồi mới bước ra.

Khi ngồi vào chỗ cô chuyên ngồi trên bàn ăn, điều đầu tiên đập vào mắt là bát canh cá bò trắng ngần, cùng với nấm đùi gà, đậu phụ mềm, nhìn vô cùng đậm đà ngon mắt.

Thang Bồi Lệ tha thiết đưa thìa canh tới: “Uống xong bát canh đã rồi ăn cơm.”

“Bác sĩ nói rồi không cần bổ quá, chỉ cần ăn uống bình thường là được.” Hai tay Chu Mịch nhận lấy, lẩm bẩm phản kháng một câu.

Thang Bồi Lệ nghe tai này qua tai kia, chỉ chăm chú xới cơm cho chồng và mình.

Chu Hưng liếc nhìn vợ, lại đồng tình nhìn con gái: “Ăn được bao nhiêu hay chút ấy.”

Nội tâm Chu Mịch than khóc, yếu ớt múc một thìa đút vào miệng.

Có lẽ mẹ đã cố tình bỏ ít muối, vị của canh cá kém một khoảng lớn so với vẻ ngoài của nó.

Chu Mịch vùi đầu uống liền mấy ngụm, cảm thấy mực nước cũng chẳng giảm mấy, cô không khỏi sinh ý chê bai: “Ở bệnh viện cũng không làm bữa thịnh soạn như thế này, con cũng không phải hà mã.”

Thang Bồi Lệ bắt đầu chế giễu: “Bệnh viện cái gì cũng tốt, bệnh viện cái gì cũng đúng, con dứt khoát ở đấy cả đời đi đừng quay lại nữa, mẹ con chỉ là một người phụ nữ nội trợ, không hầu hạ được sinh viên chất lượng cao tinh thông lại cao quý như con.”

Chu Mịch không ngờ bà vẫn còn ghi thù, vội vàng dùng đũa vớt một miếng cá lớn nhét vào miệng, bắt đầu nịnh bợ vỗ về mẹ già: “Đương nhiên ở nhà là tốt nhất rồi, bởi vì ở nhà có mẹ, món mẹ nấu là số một thiên hạ, tình yêu của mẹ không ai sánh được.”

Lúc này Thang Bồi Lệ mới thay đổi sắc mặt, ngồi xuống ăn vài miếng cơm trong bát, lại tò mò: “Trương Liễm liên lạc với con chưa?”

Chu Mịch nói: “Liên lạc rồi.”

Thang Bồi Lệ nhếch mày truy hỏi: “Hỏi con có an toàn về đến nhà không?”

“Đúng vậy.” Chu Mịch khâm phục khả năng tiên tri của Trương Liễm từ trong đáy lòng, bình tĩnh mở đoạn hội thoại trong Wechat cho mẹ liếc một cái, để tránh bà suy đoán quá độ.

Thang Bồi Lệ vừa nhìn đã vui mừng hớn hở, còn rút điện thoại ở trong tạp dề ra, lướt đến tin nhắn tối hôm qua nhận được, trao đổi với cô: “Con xem đi, bạn trai mới này của con cũng biết quan tâm người khác thật.”

Chu Mịch: “…”

Chu Hưng hừ một tiếng, lời nói lạnh nhạt: “Bà gả cho nó là được rồi.”

Thang Bồi Lệ sắc bén trừng mắt nhìn ông: “Nói linh tinh gì thế, tôi chỉ cảm thấy cuối cùng Mịch Mịch nhà chúng ta đã thông suốt rồi, ánh mắt cũng tốt hơn rồi, biết bạn trai như thế nào mới gọi là đáng dựa vào.”

Chu Hưng gác đũa xuống, vẻ mặt chịu thua xoa đầu, khó hiểu nói: “Cậu ta làm con gái bà thành thế này, thế gọi là đáng dựa vào?”

“Ông biết người ta cố ý hay sao?” Khuỷu tay Thang Bồi Lệ hất mạnh ra ngoài: “Cũng không phải là không chịu trách nhiệm, nó đã lớn như vậy rồi, không có con có khi còn đau lòng hơn con gái tôi ý.”

Chu Mịch nghe mà sắp rối loạn tiêu hóa, bắt đầu xoa xoa thái dương: “Đừng nhắc đến cái này nữa được không, nghĩ đến là con lại đau đầu.”

“Được rồi được rồi, không nói nữa.” Thang Bồi Lệ yêu thương vuốt gáy cô, chuyển sang hỏi cái khác: “Khi nào con quay lại làm việc?”

Chu Mịch nghĩ một lúc, không chắc lắm: “Chắc là tuần sau.”

Ánh mắt Thang Bồi Lệ như đèn pha quét qua hai bố con: “Trưa chủ nhật bố mẹ Trương Liễm muốn hẹn chúng ta ăn một bữa cơm, hai người đều có thể dành ra thời gian chứ?”

“Nhanh vậy sao?” Chu Mịch bỏ thìa canh xuống, bị thông báo nặng nhọc này đập cho mất hết khẩu vị.

Chu Hưng thì lại bày ra thái độ thờ ơ: “Tôi cố gắng vậy.”

“Cái gì mà gọi là ông cố gắng chứ.” Thang Bồi Lệ quả quyết chĩa mũi nhọn về phía chồng mình: “Chuyện chung thân đại sự của con gái, ông còn muốn vắng mặt sao?”

“Sao gọi là chuyện chung thân đại sự rồi?” Mí mắt Chu Mịch liên tiếp động mấy cái, không thể tin được: “Có cần gấp như vậy không?”

Thang Bồi Lệ nghiêm mặt, nhìn thẳng về, có vài phần tự đắc: “Con không biết giáo sư hướng dẫn kia thích con như thế nào đâu, lúc nói chuyện với mẹ về con, cứ cảm thấy bà ấy mới là mẹ ruột của con. Con trai bà ấy ưu tú như vậy, bà ấy còn sợ con không vừa mắt, chịu tủi thân… Không có bệnh gì chứ?”

Thang Bồi Lệ hít một tiếng, nhấc đũa lên, bắt đầu cân nhắc như bên cạnh không có ai: “Cũng không đúng, rõ ràng là có… Không phải là bị bệnh nan y nào chứ, không giống mà, người cao to… Diện mạo khí sắc cũng rất tốt…”

Chu Mịch ngớ ra liếc nhìn bố, hai người đều không còn gì để nói



Buổi chiều, Chu Mịch vốn muốn ngủ trưa lại lăn qua lăn lại, khó có thể đi vào giấc ngủ, cuối cùng vẫn lôi điện thoại dưới gối ra, nhắn một tin Wechat báo cho Trương Liễm.

Ba chữ tiếng Anh lớn: [SOS]

Thêm hai chữ tiếng Trung: [Cứu mạng]

Qua vài phút, người đàn ông mới trả lời một dấu “?”.

Mười ngón tay của Chu Mịch bay lượn gõ chữ: [Anh biết cuộc gặp gỡ hai nhà vào chủ nhật không?]

Trương Liễm trả lời: [Biết.]

Chu Mịch nói: [Vậy sao anh bình tĩnh vậy? Còn không nói với em.]

Trương Liễm: [Không phải thương lượng xong rồi sao.]

Chu Mịch: [Anh thật sự làm theo như em nói trước đó sao???]

Trương Liễm: [Xem thời cơ để hành sự.]

Chu Mịch ngửa mặt lên trời thở dài: [Em còn chưa nghĩ xong mà.]

Trương Liễm hỏi: [Chưa nghĩ xong cái gì.]

Chu Mịch cân nhắc câu chữ: [Nói là nói thế, làm thì làm thế, căn bản em không muốn “Kết hôn giả” với anh.]

Trương Liễm: [Em nghĩ anh muốn?]

Chu Mịch gửi lại một biểu cảm cùng chung mối thù: [Vậy chúng ta nhất trí đối ngoại?]

Trương Liễm: [Nói sách lược trước xem nào.]

Chu Mịch không đưa ra được nhiều phương án hơn, chỉ có thể điều tiết không khí pha trò cười: [Em làm ở bộ phận khách hàng, không phải bộ phận chiến lược.]

Trương Liễm không lưu tình: [Chuyện cười này không buồn cười.]

Chu Mịch khóc than: [Vậy phải làm thế nào.]

Lại đề nghị: [Hay là anh nói với mẹ em anh mắc bệnh nan y, bởi vì bên anh quá mức nhiệt tình, trưa nay bà ấy đã bắt đầu hoài nghi về hướng này rồi.]

Trương Liễm có lẽ vừa khẽ cười một tiếng: [Bệnh nan y gì?]

Trương Liễm: [Tên khoa học là Chu Mịch?]

Chu Mịch mấp máy miệng, cái bụng thở ra hít vào vài cái, giảm bớt khuynh hướng bạo lực đang trồi lên, sau đó bình tĩnh hòa nhã nói: [Anh yên tâm, tồi tệ nhất cũng chỉ là cảm cúm nhẹ, rất nhanh là có thể khỏi.]

Trương Liễm: [Mong em nói được làm được.]

Tại sao người này có thể bình tĩnh và phụ tình một cách tự nhiên như vậy, gáy của Chu Mịch gần như bốc khói, lập tức kết thúc cuộc hội thoại.

Thế mà không bao lâu sau, bên kia lại gửi tin đến.

Hình như là một tấm ảnh màn hình.

Chu Mịch mở ra nhìn thử xem, mọi loại tư vị cùng dâng lên trong lòng, không biết nên khóc hay nên cười, nên đắc ý hay nín nghẹn.

Đó là tấm ảnh nhật ký trò chuyện của nhóm quản lý công ty, nội dung đến từ leader của cô, Diệp Nhạn, cô ấy vứt ảnh chụp màn hình email của cô vào trong nhóm, ngữ điệu không thể tin được:

[Mọi người tin được không, thực tập sinh tôi dẫn dắt đi làm phẫu thuật trĩ còn chỉnh sửa một bản tư liệu sản phẩm cạnh tranh thành hình thành dạng, gần một năm nay tôi chưa gặp qua thực tập sinh nào có độ mẫn cảm về chức vụ Account như thế này đâu.]

Trong khung trò chuyện là một mảng tĩnh mịch, tâm trạng Chu Mịch tắt ngúm, nhưng vẫn quyết định hỏi rõ ràng: [Không phải phẫu thuật ruột thừa sao?]

Câu trả lời của Trương Liễm lộ ra sự bất đắc dĩ vô cùng không thật lòng: [Cô ấy nói sai anh cũng lực bất tòng tâm.]