Truyện Cổ Tích Dung Tục

Chương 15: Miệng quạ đen




Mỗi ngày nằm trên giường tĩnh dưỡng cơ bản đều là copy paste y hệt ngày hôm trước, Chu Mịch càng ngày càng cảm thấy cơ thể mình không thật, giống như một cơn gió lướt nhẹ qua tháng năm, không để lại một chút dấu vết nào.

Cô đã từng hỏi bác sĩ Ngô xem có thể ra ngoài đi dạo làm những công việc đơn giản không.

Bác sĩ Ngô kiến nghị rằng tốt nhất không nên làm như vậy, bảo cô cố gắng nghỉ ngơi, ít vận động, thả lỏng nhiều hơn.

Nhưng những ngày tháng hoang mang không biết phải làm sao này thì thả lỏng cơ thể và tâm hồn thế nào cơ chứ.

Đặc biệt là có những lúc Trương Liễm sẽ làm việc trước mặt cô: hoặc là gọi điện thoại, hoặc là tham dự cuộc họp, còn sử dụng hai ngôn ngữ, khẩu ngữ của anh rất lưu loát, không chỉ là chất giọng khá đẹp, còn đi cùng với cách nói chuyện gần như không dừng lại, bình tĩnh thong dong. Nếu như không nhìn mặt anh, còn tưởng rằng phòng bên cạnh có một tinh anh của Wall Street.

Chu Mịch ngưỡng mộ từ trong thâm tâm, hơn nữa còn cố gắng lắng nghe, muốn dịch đồng thời ở trong đầu.

Nhưng rất nhanh cô đã từ bỏ, bất kỳ nội dung nào dưới tốc độ đọc của Trương Liễm đều có thể so sánh với một nửa quyển thiên thư.

Có một hôm, cuối cùng cô cũng nghe được cái tên quen thuộc từ cuộc điện thoại của Trương Liễm, là leader của cô, Diệp Nhạn.

Giống như nhìn thấy một bó đuốc trong sương mù, đợi anh vừa ngắt điện thoại, Chu Mịch đã lập tức tiếp lời: “Yan có việc gì vậy?”

Trương Liễm thờ ơ trả lời: “Không có gì.”

Cô nâng giọng lên: “Nói với em một chút thì sao chứ.”

Trương Liễm giương mắt, vuốt lông cho con mèo tò mò ôm quả khí đã nín nhịn hồi lâu: “Hạng mục sữa bò của Amby.”

“Ồ.” Chu Mịch thất vọng, cô chưa từng tham gia hạng mục này.

Trương Liễm hỏi: “Chán rồi sao?”

Chu Mịch cụp mắt, thừa nhận: “Ừm.”

“Xem phim một lúc không?” Anh ra vẻ chân thành đưa ra đề nghị.

“…” Chu Mịch không có lời nào để nói.

Trương Liễm rút cái điều khiển dưới bàn trà ra, hài lòng dựa vào sô pha, tư thế như muốn mở tivi lên: “Anh xem với em, xem phim hoạt hình không?”

Chu Mịch ôm lấy cái gối, vùi quai hàm của mình vào trong đó, lầm bầm không vui: “Anh cần gì phải làm người khác nhục nhã như vậy?”

“Gấp cái gì chứ, tĩnh dưỡng cơ thể cho tốt đi đã.” Trương Liễm mỉm cười: “Công ty quảng cáo không phải là nơi cho người ở.”

Chu Mịch lạnh lùng liếc một cái: “Vậy thì anh là gì chứ, Diêm Vương sao?”

“Ma Vương, Diêm Vương.” Trương Liễm điểm danh những biệt hiệu mà cô đặt cho anh: “Còn cái gì khác không, cái nào mà sáng tạo hơn một chút ấy.”

Chu Mịch nói: “Còn có tên cặn bã.”

Trương Liễm cười một tiếng: “Chủng tộc khác nhiều với hai cái trước nhỉ.”

“Chó.” Sắc mặt Chu Mịch nghiêm trọng, quăng ra một câu không hề lọt tai.

Trương Liễm lập tức dừng chủ đề lại, mở tivi lên, nhưng anh không đổi kênh, cứ để hình ảnh và âm thanh chạy như vậy.

Phòng bệnh không còn trống trải như cái bình phế vật màu trắng, Chu Mịch giương mắt lên xem tivi, màn hình đang chiếu tin tức buổi chiều, MC nữ trẻ tuổi có ngoại hình xinh đẹp, từ thần thái đến giọng nói, đến cả nội dung đều kín kẽ như một bánh răng, tỉ mỉ một cách hoàn mỹ.

Chu Mịch đột nhiên cười khúc khích.

Trương Liễm nhếch mày, không hiểu gì mà quét mắt qua ti vi trước, tiếp đó đồng tình nói: “Đúng là em nhàm chán lắm rồi.”

Chu Mịch liếc mắt: “Anh biết em đang cười cái gì không?”

“Hửm?”

Chu Mịch giơ ngón trỏ ra, chọc về phía ti vi mấy cái liền, ý cười ở hai mắt phát sáng: “MC nữ này, giống như phiên bản nữ của anh vậy.”

Lúc này Trương Liễm mới nhìn màn hình nhiều thêm mấy cái, lông mày chau lại, khó có thể đồng tình với ý kiến của Chu Mịch.

Chu Mịch dựng thẳng điện thoại lên quay phim, cười nói: “Bộ dạng làm ra vẻ này, giống hệt luôn.”

Trương Liễm híp mắt lại: “Ra vẻ như thế nào vậy.”

“Anh mà còn không ra vẻ sao.” Chu Mịch cúi đầu thưởng thức “Trương Liễm bản đất nặn” vừa mới quay được: “Anh ở bên ngoài là cái dạng này, nhưng ở bên trong lại thế kia….”

“Ha.” Cô cười lạnh một tiếng, không nói gì nữa.

Trương Liễm mím môi, gọi cô: “Chu Mịch.”

Khuỷu tay của cô chống lên gối, đỡ má nghiêng đầu nhìn lại: “Hửm?”

Trương Liễm nhìn cô: “Em có biết con người thường cho rằng người khác đang ra vẻ trong tình huống như thế nào không?”

“Không biết nữa.” Lông mi Chu Mịch chớp chớp vài cái, yếu ớt khiêu khích: “Vẫn mong sếp chỉ giáo.”

Bộ dạng đức hạnh của cô không làm Trương Liễm tức giận mà còn cười: “Có một số người có thể làm những chuyện em không thể, em không có cách nào, chỉ đành tự mình biện minh rằng bản thân là một người bình thường, mà bọn họ thì đang ra vẻ.”

Cằm của anh hơi hếch lên, hướng về phía ti vi: “Bảo em đối mặt với ống kính, phát sóng trực tiếp ba mươi phút, có dám không?”

Bị nắm lấy điểm yếu, Chu Mịch á khẩu không trả lời được.

Cô quay mặt đi nhìn về phía cửa lá sách, lầm bầm: “Em có ý đấy sao.”

Giọng nói của người đàn ông bình tĩnh: “Vậy thì đừng bình luận tùy tiện.”

“Trời.” Chu Mịch nắm lấy tóc mai, lại nhìn về: “Em đang nói anh trong ngoài không giống nhau có được không?”

“Từ lúc em sinh ra đến bây giờ, lúc nào em cũng giống nhau cả trong lẫn ngoài sao?”

“Con người anh nhàm chán thật đấy, cứ thích tỉa tót câu chữ.” Chu Mịch nghẹn lại, dựng gối lên như hàng rào, chặt đứt con đường nói chuyện giữa hai người, lại không phục mà nghiến răng thì thầm: “Chắc phải được quán quân cuộc thi tranh biện ở đại học đấy nhỉ.”

Trương Liễm nắm được toàn bộ thông tin một cách chính xác, ngữ điệu tùy ý: “Vậy mà cũng đoán được sao.”

Đầu Chu Mịch đau âm ẩm, tuyên bố: “A, váng hết đầu, em phải nghỉ ngơi đây.”

Trương Liễm lại đột nhiên chuyển kênh, hơn nữa còn dừng ở kênh thiếu nhi, trong đó đang ồn ào chiếu phim hoạt hình “Những chú chó cứu hộ”.

Anh ra vẻ đứng đắn: “Vẫn nên xem cái này đi. Là anh không tốt, không chú ý đến việc một nữ MC quá hoàn hảo sẽ dễ làm em lo nghĩ.”

“…” Chu Mịch chịu thua lấy gối ở trong lòng ra vứt lên đầu giường, giơ lên một lá cờ trắng: “Coi như em xin anh, tắt tivi đi.”



Buổi trưa, sau khi cùng Chu Mịch ăn cơm xong, Trương Liễm quay trở lại công ty.

Có lẽ thấy được cảm xúc và tinh thần của cô dạo gần đây đã tốt hơn không ít, thời gian anh ở lại phòng bệnh cũng giảm bớt một chút so với ban đầu, buổi tối phải đến chín, mười giờ mới quay trở lại.

Có lúc Chu Mịch đã ngủ rồi, có lúc còn bận rộn việc của mình.

Từ khi vô tình biết được Diệp Nhạn vừa phụ trách hạng mục sữa Amby qua lời Trương Liễm, Chu Mịch lại bắt đầu thu thập số liệu và tài liệu về Amby và những hãng sữa cạnh tranh khác khắp nơi, hơn nữa còn phân loại và sắp xếp trong ghi chú của điện thoại.

Đồng thời, cô còn xem một số bộ phim truyền hình Mỹ không có phụ đề tiếng Trung thể loại công sở, một là để nâng cao khả năng cảm ngữ của mình, hai là để tạo ra trực giác và giả tưởng trong đại não rằng bản thân vẫn còn ở nơi công sở, tránh để đến khi đi làm trở lại, cô sẽ thoái hóa về trạng thái ngu ngơ việc gì cũng sai hồi mới vào công ty.

Mỗi ngày đều phải nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, mắt cô khó có thể chịu nổi, Chu Mịch phải nhờ bạn mang máy tính bảng và bàn phím không dây đến phòng bệnh.

“Tao phục thật rồi, thế mà mày vẫn còn muốn làm ở chỗ anh ta, chỗ đó tốt đến vậy sao?” Hạ Diệu Ngôn ngồi trên bàn, tức mà không có chỗ nào để phát ra, hoàn toàn không thể hiểu được lựa chọn của cô, cuối cùng trực tiếp chĩa mũi nhọn về phía Trương Liễm: “Nhất định là tên chó chết đó lại cho mày ăn thuốc mê gì rồi.”

Chu Mịch dựa vào bàn nhỏ kết nối Bluetooth, không có cảm xúc gì mà chỉ cong cong môi: “Thật ra không liên quan đến anh ta, dát vàng mặt anh ta rồi.”

Hạ Diệu Ngôn ôm vai dựa về phía trước, ánh mắt cứng rắn như hai viên gạch, ý đồ muốn nhắc nhở cô: “Nghi Thị lớn như vậy, cũng không phải chỉ có một công ty quảng cáo của anh ta.”

Chu Mịch liếc nhìn cô ấy, lắc lắc đầu: “Tao cảm thấy… Không cam tâm, cũng không đáng, đã thực tập được hai tháng rồi, mày biết vốn dĩ tao muốn vào Austar mà, những ngày tháng đã mong đợi từ lâu, nói bỏ là bỏ thì ra cái gì chứ.”

Chu Mịch thử bàn phím: “Hơn nữa mày cứ việc yên tâm, sau khi xuất viện tao sẽ cắt bỏ mọi quan hệ ngoại trừ công việc với Trương Liễm, hơn nữa anh ta là ông chủ lớn đấy, tao chỉ là một thực tập sinh nhỏ bé, khả năng trực tiếp tiếp xúc trong công việc vô cùng thấp, ở công ty căn bản là không chạm mặt, mày đừng nghĩ nhiều nữa.”

Hạ Diệu Ngôn bán tín bán nghi: “Nhưng sao tao vẫn cảm thấy không đơn giản như mày nói nhỉ.”

“Dừng lại, mày đừng mở miệng, cái miệng quạ đen của mày.” Mở Office lên, Chu Mịch lơ đễnh cảnh báo một tiếng.



Hoàn toàn không ngờ tới, những gì Hạ Diệu Ngôn nói như lời tiên tri.

Đó là buổi chiều trước một ngày Chu Mịch định làm thủ tục xuất viện, kết quả siêu âm cuối cùng đã xác nhận trong cơ thể hoàn toàn sạch sẽ và hồi phục lại bình thường, cơ thể và tinh thần của cô nhẹ nhàng đến mức suýt nữa nhảy chân sáo trên hành lang quay trở lại phòng bệnh.

Tiểu Tuyền giúp cô gấp lại quần áo, cô kích động đi qua, tiếp tục cùng cô ấy sắp xếp.

Tiểu Tuyền có chút lo lắng khuyên nhủ: “Chu tiểu thư, chị vẫn nên nằm về giường đi, cũng không có mấy bộ quần áo, chỉ một lúc là em gấp xong thôi.”

“Không cần đâu, chị khỏe lắm.” Chu Mịch được cởi bỏ cái áo hở cổ dệt kim làm cô bức bối mấy ngày liền, còn uốn xoăn mái tóc rối tung thành từng lọn nhỏ, sau đó xắn tay áo lên, ôm lấy cả chồng quần áo nhét vào trong va li, chỉ để lại một bộ ngày mai mặc lúc xuất viện ở bên ngoài.

Sau khi mãn hạn tù và được thả, cuộc sống mới đang chờ đón.

Đôi mắt Chu Mịch sáng ngời, khẩu vị cũng tăng lên, bữa phụ buổi chiều luôn thừa lại hôm nay cũng được ăn hết sạch, không thừa một mẩu vụn.

Tiểu Tuyền thấy cô phấn khởi không thôi, thế là mạnh dạn hỏi cô có thể thêm Wechat không, mong rằng sau này có cơ hội được làm bạn, hẹn ăn cơm hay đi dạo phố.

“Bây giờ chúng ta là bạn rồi mà.” Chu Mịch vui vẻ đồng ý, vừa thêm bạn vừa cảm thán: “Wechat lại có thêm một em gái xinh đẹp, cũng coi như là một thu hoạch bất ngờ.”

Mặt Tiểu Tuyền đỏ lên: “Em cũng vậy.”

“Khoảng thời gian này phải cảm ơn em nhiều nhất.” Chu Mịch vui vẻ cảm kích.

Tiểu Tuyền lắc đầu: “Đâu có, em cũng chỉ chăm sóc cơ thể của chị thôi, chủ yếu vẫn là Trương tiên sinh ở bên cạnh.”

Khóe môi Chu Mịch khẽ cong, giả vờ bực bội: “Ngày vui thế này, chúng ta không nhắc đến người xúi quẩy được chứ?”

Mắt Tiểu Tuyền cong thành vầng trăng: “Em ở phòng bệnh VIP hai năm, Trương tiên sinh thật sự là người bạn trai tốt tận lực nhất mà em đã gặp, chị tha thứ cho anh ấy đi, hai người đừng giận dỗi nữa, tiếp tục ở bên nhau cho thật tốt.”

Chu Mịch hoài nghi: “Có phải anh ta lén lút đút cho em rất nhiều thứ tốt không? Có thể chia cho chị một ít, chị sẽ tán dương cùng em.”

Tiểu Tuyền cười khanh khách.

Đợi cô ấy rời đi, Chu Mịch khoanh chân ngồi về giường, suy nghĩ lại những lời Tiểu Tuyền vừa nói, sau đó rút điện thoại trong túi ra, trịnh trọng gửi cho Trương Liễm một tin nhắn:

Ông chủ, chào ngài.

Sáng mai tôi xuất viện rồi, cảm ơn mười mấy ngày nay ngài dốc lòng làm bạn với tôi, tỉ mỉ chăm sóc cho tôi.

Tối nay ngài không cần đến nữa, ở nhà ngủ một giấc thật ngon, coi như là một chút báo đáp của tôi với ngài.

Đợi hai phút, Trương Liễm vẫn chưa trả lời lại, Chu Mịch đoán anh đang bận, bèn quay về giường, ngây ngốc nhìn lên trần nhà.

Ngày đầu tiên đến đây ở, chút ánh mặt trời cô độc khiến cô rơi lệ đó, bây giờ đã là đám mây màu cam thật lớn tràn ra.

Vốn tưởng rằng trời long đất lở, mưa dập gió vùi, thế mà lại thuận theo tự nhiên trôi qua, giống như tiết bốn mùa, có đông lạnh thì ắt sẽ có xuân tan.

Chu Mịch cong môi, rút điện thoại ra, chụp lại ánh chiều tà ở khung cửa sổ trong phòng, lưu làm kỷ niệm.

Vừa muốn tắt máy, màn hình đột nhiên tối đi, hiện lên hai chữ “Mẫu thượng”, Chu Mịch bỗng kinh hãi ngồi thẳng trên giường, sau đó nhấn bắt máy.

“Mẹ!” Cô cố gắng bình tĩnh gọi bà, tự cắn ngón tay để ổn định tâm trạng.

“Mịch Mịch à.” May mà giọng điệu của mẹ vô cùng bình thường: “Mấy ngày nay vẫn còn bận ở trường sao?”

Chu Mịch thầm thở ra một hơi: “Đúng vậy, còn phải thực tập, lần trước không phải đã nói rồi sao, ở nhà phải chạy đi chạy lại lãng phí thời gian quá, đợi đến khi làm xong việc ở trường, con sẽ về nhà với mẹ.”

Mẹ nói: “Mẹ cũng không có chuyện gì, chỉ là nhớ con thôi.”

Chu Mịch lập tức đỏ mắt, khẽ hít một hơi, cố gắng cười nói: “Con cũng nhớ mẹ lắm.”

Bên kia đột nhiên im lặng.

Rất lâu rất lâu.

Lâu đến nỗi Chu Mịch cho rằng có phải mình bất cẩn ngắt điện thoại rồi không, muốn bỏ điện thoại khỏi tai để xác nhận lại, một giây sau, cô nghe thấy mẹ gọi cô lần nữa.

Chỉ là lần này gọi cả tên, nghiêm túc và bĩnh tĩnh:

“Chu Mịch.”

Trước đây nếu mẹ xưng hô như thế, đa phần là vì vô cùng tức giận.

Sự sợ hãi bất thình lình giống như một con côn trùng lạnh như băng, sột soạt bò dọc theo xương sống, Chu Mịch bất giác nhún cao hai vai, đáp lại một tiếng rất nhỏ: “Vâng.”

Hơi thở bên kia cũng trầm lặng: “Con nói thật cho mẹ, có phải con có thai không?”