Cinderella 12 Giờ

Chương 70: Đêm thứ bảy mươi




Editor: Hà Vĩ

Beta: Mạc Y Phi

Tần Phàm không hề ngờ, anh ta chỉ không để ý Phong Kính mấy giây mà anh đã chạy đi mất.

Anh ta gọi điện thoại cho phòng bảo vệ trước, bảo bọn họ thấy Phong Kính thì ngăn lại ngay lập tức, tuyệt đối không thể để anh ra khỏi công ty.

Phong Kính đi thang máy thẳng từ căn phòng Tần Phàm xuống đến bãi đỗ xe. Đây là thang máy chuyên dụng của Tần Phàm nên sẽ không dừng lại giữa chừng, thế nên anh một đường xuống bãi đỗ xe không gặp trở ngại gì.

Bảo vệ nhận được điện thoại của Tần Phàm cũng nhanh chóng phản ứng, vội chạy tới bãi đỗ xe nhưng Phong Kính vẫn nhanh hơn bọn họ một bước ngồi vào ghế lái, lái thẳng ra ngoài.

Khi Tần Phàm xuống đến thì chỉ nhìn thấy đuôi xe của anh. Anh ta tìm được xe mình, định đuổi theo Phong Kính nhưng đến lúc lái xe ra thì đã không nhìn thấy xe Phong Kính nữa.

Anh ta nhíu mày gọi điện thoại cho Phong Kính, điện thoại vẫn được kết nối nhưng đối phương không hề nghe máy. Anh ta kiên nhẫn gọi hai lần, đối phương trực tiếp chặn số anh ta.

“Chết tiệt!” Tần Phàm đấm một phát vào tay lái, tiếng còi chói tai kêu lên. Bây giờ lá gan Phong Kính càng lúc càng lớn, lại còn dám chặn người đại diện?

Đúng lúc này, Phong Bình gọi điện đến, Tần Phàm nhìn thấy tên của anh ta thì cảm thấy đầu hơi đau.

“Tôi đang ở dưới công ty cậu, Phong Kính đâu?”

Giọng nói không có cảm xúc của Phong Bình truyền ra từ ống nghe, Tần Phàm thở dài một hơi, lên tiếng: “Vừa lái xe chạy ra ngoài, không ngăn lại được.”

Phong Bình im lặng một lúc rồi cúp điện thoại.

Tần Phàm: “…”

Số mệnh của anh ta đã được định trước sẽ bị nhà họ Phong xung khắc à?

Nhưng Phong Kính chạy ra ngoài, anh ta không thể không quan tâm, anh ta gọi Michelle rồi phân công nhau đi tìm người.

Phong Kính không đi tìm Vương Chấn, anh đoán nếu do Vương Chấn làm thật thì anh ta chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn ở nhà hay công ty để chờ bọn anh tìm tới cửa đâu. Anh lái xe đến cửa hàng bán hoa mà hai cô bị bắt đi, muốn tìm kiếm manh mối xung quanh.

Dừng xe ở ven đường, Phong Kính đeo khẩu trang và đội mũ lên, mặc áo khoác vào rồi xuống xe.

Con phố này không phải là tuyến đường chính thế nên khá yên ắng, vì vậy mấy tên đó mới có thể dễ dàng bắt người đi như thế. Ngã tư phía trước có một trung tâm thương mại, trên đó còn treo poster của anh.

Anh nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt đảo qua cửa hàng bán hoa, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người một con chó núi đang nằm phơi nắng cách đó không xa.

Dáng người của con chó đó còn nhỏ hơn Nhị Hoàng, đang híp mắt lờ đờ ngủ gật. Phong Kính cảm thấy có thể nó đã nằm ở đây cả buổi chiều nên đi lên phía trước, ngồi xổm xuống trước mặt nó.

Ánh nắng đột nhiên bị chặn, con chó nhỏ không vui mở to mắt ra nhìn. Trước mặt có một người đàn ông đeo khẩu trang và đội mũ đang nhìn mình, nó liếc mắt nhìn anh, sủa lên mấy tiếng với anh: “Anh có thể tránh ra không?”

Vì đã trải qua mấy thử thách trước đó nên bây giờ Phong Kính nghe nó “nói chuyện” thì vẫn có thể mặt không đổi sắc: “Cậu đã nằm đây rất lâu à?”

“Đúng vậy, tôi vẫn nằm ở đây, đây là địa bàn của tôi, thế nên phiền anh nhường một chút, anh chặn mất ánh nắng của tôi rồi.” Con chó núi hùng hồn nói xong một hơi dài mới giật mình kinh ngạc mở to mắt nhìn Phong Kính, “Anh có thể nói chuyện với tôi hả?”

“Đúng vậy.”

“… Nhưng anh là loài người mà!”

Phong Kính không để ý đến sự kinh ngạc của nó mà tiếp tục hỏi: “Vậy chiều nay cậu có thấy một chiếc xe màu trắng bắt hai cô gái đi không?”

Con chó vẫn đắm chìm trong sự kinh ngạc của mình: “Trời ơi, có loài người có thể nghe tôi nói chuyện! Nhất định tôi đang nằm mơ!”

Phong Kính có phần mất kiên nhẫn: “Cậu nói cho tôi biết đi, tôi sẽ mua đồ ăn cậu thích.”

“Thật không?” Nó nghi ngờ nhìn anh, “Nhưng tôi đang nằm mơ mà.”

“Không phải nằm mơ.” Phong Kính véo mặt nó như Nhị Hoàng, “Đau không?”

Chú chó vội vàng kêu anh thả tay: “Tôi muốn ăn loại thịt quý nhất của cửa hàng lớn đằng kia, cửa hàng kia kìa, anh có thấy không?”

“Ừ, thấy rồi, lát nữa tôi sẽ đi mua cho cậu. Cậu nói cho tôi biết cậu có thấy chiếc xe kia không trước được không?”

“Có thấy, năm người đàn ông bước xuống, dáng vẻ rất đáng sợ kéo hai cô gái lên xe, tôi có kêu lên nhưng động tác của bọn họ quá nhanh.”

Phong Kính tập trung nhìn nó: “Cậu có biết những người đó không?”

“Không biết, nhưng tôi nhớ biển số xe của bọn chúng.”

“…” Phong Kính hơi khó tin nhìn nó. Chú chó dường như rất hưởng thụ ánh mắt sùng bái này: “Tôi vốn định nói với cảnh sát, nhưng cảnh sát chỉ hỏi chủ cửa hàng bán hoa bên cạnh mà không hỏi tôi.”

Phong Kính nhanh chóng chấp nhận giả thiết này, hỏi chú chó núi biển số xe xong. Anh nhìn chằm chằm biển số xe trong lòng bàn tay, rơi vào trầm tư. Chắc cảnh sát có thể thông qua camera tra được biển số xe, có manh mối gì mới chắc chắn bọn họ cũng sẽ không báo cho anh, anh phải nghĩ biện pháp khác tra biển số này.

Anh thử tìm kiếm biển số xe này trên mạng, không ngờ lại tìm được chút thông tin. Có người ở thành phố A đăng bài lên diễn đàn hỏi có ai từng nhìn thấy biển số xe này ở con ngõ phía Nam không, thời gian đăng bài là một năm trước.

Phong Kính tắt điện thoại, xoay người rời đi. Chó núi ở phía sau gọi anh lại: “Không phải anh nói sẽ mua thịt cho tôi à?”

Phong Kính đáp: “Tôi tìm được người sẽ mua cho cậu, cậu cứ ở gần đây chờ tôi nhé.”

Phong Kính nhanh chóng lên xe, tìm đường đến ngõ ở phía Nam. Con ngõ ở phía Nam à… Anh nhớ trước đó lúc nói chuyện phiếm với Vu Dao đã từng nghe cô ấy nhắc tới, vùng hoạt động của người anh cả mà cô ấy quen biết chính là ở con ngõ phía Nam kia.

Cô ấy có biết chút gì không nhỉ?

Anh lấy điện thoại di động ra định gọi cho Vu Dao, vẫn chưa kịp nhấn số thì Phong Bình gọi điện thoại tới. Anh suy nghĩ một lúc rồi vẫn nghe máy.

Giọng điệu của Phong Bình cực kỳ không tốt, mở miệng nói luôn: “Phong Kính, bây giờ em lập tức về nhà cho anh.”

Phong Kính: “Em biết em đang làm gì, anh không cần lo lắng.”

“Em biết em đang làm gì ư? Em biết một mình em ở bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm không? Anh đã liên lạc với cảnh sát rồi, bên phía bọn họ đã có manh mối, bây giờ em về ngay lập tức cho anh.”

“Bây giờ anh định để em ngoan ngoãn ngồi yên trong nhà ư? Xin lỗi anh, em không làm được.”

Phong Bình cân nhắc một lát mới nói: “Vừa rồi kẻ bắt hai người đó đi đã gọi điện thoại tới nhà.”

Phong Kính sửng sốt, vội truy hỏi: “Bọn chúng nói gì?”

“Em về nhà trước đi, anh chờ em ở nhà.”

Phong Kính nhíu mày, cuối cùng vẫn quay xe lại rồi lái xe về nhà.

Sáng hôm nay khi Phong Nhã cho vệ sĩ giải tán thì tuyệt đối không ngờ chuyện sẽ thành ra như vậy.

Sau khi cô ấy và Giang Nhiễm bị bắt lên xe thì đối phương liền cướp điện thoại của các cô, còn cưỡng chế tắt máy. Tay Phong Nhã và Giang Nhiễm bị trói, cô ấy giãy giụa vài cái, nhíu mày nhìn người trước mặt: “Các anh là ai? Rốt cuộc muốn làm gì?”

Tên cầm đầu đáp: “Cô chủ nhà họ Phong đừng sợ, chúng tôi chỉ muốn đưa các cô đến một nơi thôi.”

“Nơi nào?”

“Đi rồi các cô sẽ biết.”

Xe chạy khoảng một tiếng cuối cùng mới dừng lại. Đây là một tiểu khu cũ kỹ, bốn phía đều là nhà tầng thấp bé. Ven đường có mấy kẻ lang thang, còn có cả mấy tên đàn ông uống say vừa đi vừa làm ầm lên.

Quả là một nơi mà kẻ xấu người tốt lẫn lộn.

“Đi thôi.” Tên đàn ông đẩy nhẹ các cô, bắt các cô bước lên tầng.

Hành lang rất hẹp, hai bên còn chất đống không ít đồ vật lung tung, lúc lên tầng thì gặp được một bác gái hơn 40 tuổi đi từ trên xuống, thấy các cô thì có phần nghi hoặc, Phong Nhã định cầu cứu bà ấy nhưng bác gái kia hình như rất sợ mấy tên này, thấy bọn họ liền vội vàng bỏ chạy.

“Đến rồi.” Đi đến tầng ba, tên đàn ông gõ cửa phòng bên trái.

Cửa được mở ra rất nhanh, mùi rượu cũng theo đó bay ra. Phong Nhã và Giang Nhiễm đồng thời nhíu mày.

“Vào đi.” Người phía sau đẩy bọn họ vào, mùi rượu kia càng nồng nặc thêm.

Giang Nhiễm nhìn xung quanh, trong phòng bày biện cực kỳ đơn giản, bên trong đặt bộ sofa hơi cũ, chỗ gần cửa sổ có một cái bàn, trên bàn để vài chai rượu, trên mặt đất cũng có hàng đống chai rượu, còn có cả hộp cơm đã ăn sạch.

Trước bàn có hai người ngồi, một người cô không biết, một người khác là… Vương Chấn?

“Vương Chấn??? Lại là anh???” Phong Nhã cũng nhìn thấy Vương Chấn, kinh ngạc mở to hai mắt.

Vương Chấn vẫn còn hơi chóng mặt, dường như không kịp phản ứng, ngược lại tên đàn ông ngồi bên cạnh anh ta lại lập tức đứng lên, cười nói với hai cô: “Đây không phải chị dâu à, sao vẫn còn trói thế này? Mau cởi trói ra đi!”

Tay Phong Nhã và Giang Nhiễm được thả lỏng, tên đó ra hiệu cho mấy tên bắt bọn cô rời đi, lại lấy lòng nhìn Phong Nhã: “Chị dâu, hiểu lầm ấy mà, em chỉ muốn mời chị tới làm khách, không ngờ mấy tên đó không hiểu quy củ gì cả.”

Phong Nhã không thèm để ý đến dáng vẻ kia của hắn, lạnh lùng nhìn hắn: “Cuối cùng mấy người muốn gì? Còn nữa, tôi không phải chị dâu của cậu, tôi đã ly hôn với tên khốn nạn kia rồi.”

“Không phải là vẫn chưa ly hôn sao, ngày nào chưa ly hôn thì ngày đó chị vẫn là chị dâu của em.” Tên đó cười làm lành, “Hôm nay mời chị tới cũng là vì chuyện này.”

“Mời ư?” Phong Nhã cười mỉa, cô giơ cổ tay bị siết chặt đến nỗi hằn vết đỏ ra cho hắn nhìn, “Các người mời kiểu này à?”

Tên đó có phần gượng gạo nói: “Đây không phải là vì anh Vương nói anh ấy gọi điện thoại cho chị, chị không để ý đến anh ấy, cũng không chịu gặp anh ấy nên bọn em mới phải đưa ra hạ sách này sao?”

“Người như mấy người, tôi không hề muốn gặp chút nào.” Phong Nhã nói xong liền kéo Giang Nhiễm ra ngoài. Mở cửa ra, cô ấy mới phát hiện, mấy tên bắt hai cô đều không rời đi mà đứng bên ngoài canh giữ.

Tên đàn ông nói chuyện với hai cô đi tới, vẫn cười nói: “Chị dâu, chị vội vã như vậy làm gì? Chị xem anh Vương còn chưa tỉnh, dù thế nào cũng phải chờ anh ấy tỉnh rồi hai người nói chuyện tử tế chứ.”

Phong Nhã quay đầu lườm hắn: “Cậu biết cậu đang làm gì không? Các người đang bắt cóc đấy! Nếu bây giờ cậu thả chúng tôi đi, tôi còn có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra!”

Tên đó “à” một tiếng, “Chị dâu, đừng nói chuyện khó nghe thế chứ, sao gọi là bắt cóc được? Em nói rồi, là em mời chị đến đây cùng nói chuyện với anh Vương.”

Phong Nhã nghe lời này của hắn thì biết trong chốc lát các cô sẽ không đi được. Cô ấy nhìn thoáng qua Vương Chấn say khướt đang nằm trên bàn, đi lên vặn một chai nước khoáng rồi xối thẳng từ đầu anh ta xuống.

“Mẹ kiếp, làm gì đấy hả?” Vương Chấn bị dội đầy đầu cuối cùng cũng tỉnh lại.