Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Vận động vui vẻ qua đi, hai người đều có phần mệt mỏi. Nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, Giang Nhiễm thấy hơn nửa tiếng nữa là 12 giờ thì đẩy đẩy Phong Kính bên cạnh: “Sắp 12 giờ rồi, anh có muốn đi tắm trước không?”
Cả người hai người đều dinh dính, kiểu này không thể nào ngủ được.
“Được…” Phong Kính đứng lên, không một mảnh vải che thân cứ như vậy đi vào phòng tắm. Khóe miệng Giang Nhiễm giật giật, cô rời mắt đi, Phong Kính đến cửa lại quay đầu nhìn cô hỏi: “Em có muốn tắm cùng không?”
“… Không cần.”
Biểu cảm Phong Kính vô cùng tiếc nuối, nhưng cũng không miễn cưỡng cô mà đi vào phòng tắm. Nghe bên trong truyền ra tiếng nước, Giang Nhiễm mới bò dậy, nhặt đồ ngủ bị ném xuống đất của mình, về căn phòng mà Phong Kính sắp xếp cho cô.
Nhị Hoàng vẫn chưa ngủ, dường như vì Giang Nhiễm để lại nó một mình trong phòng khách mà rầu rĩ không vui. Giang Nhiễm mỉm cười, đi tắm lại, lúc ra ngoài cô để ý tới thời gian, còn mấy phút nữa là đến 12 giờ.
Cô dắt Nhị Hoàng, gõ cửa phòng Phong Kính.
Phong Kính vừa mới sấy tóc xong, thấy Giang Nhiễm dắt Nhị Hoàng đứng ở cửa, hơi ngẩn ra: “Em…?”
Giang Nhiễm: “Ngày thường đều là Michelle chăm sóc anh, hôm nay anh ấy không có ở đây, để em thay thế anh ấy cho.”
Phong Kính biết cô có ý tốt, nhưng anh cũng không muốn để Giang Nhiễm thấy dáng vẻ kia của mình. Anh lên tiếng từ chối: “Nhị Hoàng đã thích ứng với thân thể anh, sẽ không làm loạn giống ban ngày đâu, hơn nữa anh cũng uống thuốc ngủ mà.”
Giang Nhiễm: “Hôm nay tâm trạng Nhị Hoàng không được tốt lắm, em sợ nó sẽ phá phách.”
Phong Kính cúi đầu nhìn Nhị Hoàng, hình như tâm trạng nó thật sự không tốt lắm.
Anh cảm thấy có thế nào cũng sẽ không tệ hơn tình huống trong video nên gật đầu thỏa hiệp: “Được rồi.”
Giang Nhiễm dắt Nhị Hoàng vào phòng, trong lòng cũng hơi khẩn trương. Cô không xác định được phản ứng của Nhị Hoàng trong thân thể Phong Kính sẽ là gì, cô cũng không biết, bản thân đối mặt với Phong Kính khi đó sẽ có cảm nhận gì.
Phong Kính giống như bình thường nằm xuống, đắp chăn lên, trong lòng không được tự nhiên. Anh cố gắng bỏ qua sự tồn tại của Giang Nhiễm, nhắm hai mắt lại.
Giang Nhiễm ngồi bên người anh, vuốt mái tóc đen mềm mại của anh, Nhị Hoàng cọ cọ bên chân cô, nằm sấp xuống.
Giờ phút yên ắng này không được bao lâu, Phong Kính liền mở mắt. Giống như là lần đầu tiên thấy Giang Nhiễm như vậy nên “anh” cảm thấy rất mới lạ, “anh” phấn khích mà tung chăn ra, còn muốn vươn lên liếm cô.
Giang Nhiễm sửng sốt, hiểu được đây là Nhị Hoàng, vội vàng ôm nó lại: “Nhị Hoàng, đừng làm loạn, ngoan nào.”
“Gâu.” Phong Kính sủa một tiếng.
“…” Giang Nhiễm trầm mặc trong chốc lát, sau đó cười phá lên, “Ha ha ha ha.”
Phong Kính quỳ rạp trên mặt đất: “…”
Quả nhiên anh không nên để cô vào phòng.
“Nhị Hoàng ngoan, nằm xuống ngủ đi.”
Mặc dù ở trong thân thể Phong Kính nhưng Nhị Hoàng vẫn rất nghe lời Giang Nhiễm. Giang Nhiễm giúp nó đắp chăn lên, dỗ dành giống như ngày thường: “Ngủ đi, chúc ngủ ngon nhé Nhị Hoàng.”
Phong Kính nhìn Nhị Hoàng thật sự nhắm mắt lại liền cảm thấy dấu răng trên người Michelle càng thảm hại hơn.
Sau khi Nhị Hoàng ngoan ngoãn, Giang Nhiễm cúi đầu nhìn Phong Kính bên chân. Phong Kính xẩu hổ, anh rời mắt đi, dùng chân viết lên mặt đất: “Em có cảm thấy anh là quái vật không?”
Móng vuốt Nhị Hoàng được tắm rửa rất sạch sẽ, trên mặt đất cũng không để lại dấu vết gì nhưng Giang Nhiễm nhìn kỹ nên hiểu anh viết gì.
Cô cúi người, bế Nhị Hoàng lên, hôn lên đỉnh đầu anh: “Bất kể anh là gì, em đều thích anh.”
Có lẽ vào buổi tối con người ta tương đối nhạy cảm nên câu nói của Giang Nhiễm đã khiến hốc mắt Phong Kính long lanh nước, anh kêu lên “ư ử”.
Giang Nhiễm nhẹ nhàng vuốt lông Nhị Hoàng, bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện: “Trước đây có một lần khi em ôm Nhị Hoàng, nó đột nhiên… có phản ứng sinh lý, lúc ấy ở trong thân thể nó cũng là anh đúng không?”
Phong Kính: “…”
Sao cô vẫn còn nhớ chuyện này vậy?
Thấy “Nhị Hoàng” bối rối gục đầu xuống, Giang Nhiễm liền biết mình đã đoán đúng: “Ồ, quả nhiên là anh, em đã cảm thấy kỳ lạ rồi mà, Nhị Hoàng chưa bao giờ như vậy cả. Đàn ông dù biến thành chó thì bản tính cũng khó thay đổi.”
Phong Kính: “…”
Anh cảm thấy rất oan uổng, có phải đối với ai anh cũng có phản ứng của đàn ông vậy đâu? Lần đó anh cũng thật sự hoảng sợ mà.
“Gâu!”
Anh kêu lên với Giang Nhiễm một tiếng, kỳ lạ chính là Giang Nhiễm lại cảm thấy mình hiểu được ý anh.
“Được được, em biết anh không phải người tùy tiện rồi, đừng tức giận.” Giang Nhiễm xoa đầu, trấn an anh.
Phong Kính: “…”
Cảm giác mình giống như một đứa trẻ cố tình gây sự.
Giang Nhiễm ngáp một cái, nhìn anh nói: “Thời gian cũng không sớm nữa, em đi ngủ đây, anh ở lại đây trông chừng thân thể của mình đi. Có chuyện gì thì nhớ gọi em.”
“…” Anh không muốn trông chừng thân thể của mình. Anh đi theo sau Giang Nhiễm, vào phòng cô. Giang Nhiễm liếc anh, không nói gì mà tắt luôn đèn đi ngủ.
Trong bóng tối, Phong Kính lén nhảy lên giường cô, nằm xuống bên cạnh cô. Giang Nhiễm mở mắt ra, đôi mắt xinh đẹp trong đêm tối cực kỳ sáng ngời: “Nhị Hoàng, em về ổ của mình ngủ đi chứ.”
Phong Kính: “…”
Anh không đi.
Trước đây thân phận chưa bị vạch trần, anh ngủ ở bậc cửa sổ thì coi như xong đi, bây giờ đã thẳng thắn đối mặt với nhau, anh kiên trì muốn ngủ trên giường.
Để biểu đạt mong muốn của mình, anh còn tiến thêm một bước muốn chui vào chăn. Một tay Giang Nhiễm đè chăn, tay còn lại chặn anh: “Được được, cho anh ngủ ở đây.”
Như thế Phong Kính mới vừa lòng lắc đuôi, nằm xuống.
Anh ngoan ngoãn nhưng trong lòng Giang Nhiễm lại không thể bình tĩnh được. Tuy nói hai người đã thân thiết da thịt nhưng vẫn chưa từng qua đêm với nhau. Từ lúc hiểu chuyện đến bây giờ, trước nay cô chưa từng ngủ cả đêm cùng một người đàn ông nào, mặc dù bây giờ Phong Kính mang dáng vẻ của chó, nhưng trong mắt Giang Nhiễm, anh vẫn là Phong Kính.
Cảm giác này có phần kỳ diệu, cô nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập.
Có lẽ “vận động” trước đó tốn rất nhiều thể lực nên không mất bao lâu Giang Nhiễm đã đi vào giấc ngủ. Buổi sáng hôm sau lúc tỉnh dậy thì Nhị Hoàng bên cạnh đã biến thành Phong Kính, một tay anh còn ôm ngang eo cô.
Giang Nhiễm sửng sốt, trong phút chốc cô thật sự đã cho rằng mình nuôi chó thành một người đàn ông đẹp trai. Ánh mắt cô lặng lẽ quan sát một vòng, thấy Nhị Hoàng đang nằm trong ổ ngủ ngon lành.
Chắc là sau khi Phong Kính dậy đã vào đây, lại còn bế Nhị Hoàng đi.
Giang Nhiễm khẽ cười, vừa mới nhúc nhích, cánh tay đặt trên eo vô thức siết chặt. Cả người Phong Kính dính chặt vào cô, đôi mắt cũng không mở, lẩm bẩm nói: “Bảo bối, ngủ thêm một lát nữa đi…”
Giang Nhiễm nhìn anh, rút tay mình ra lấy di động nhìn thoáng qua. Bây giờ là 7 giờ 10 phút sáng, còn sớm so với thời gian bình thường cô dậy.
Cô đặt di động xuống, khẽ ngáp một cái, lại nhắm mắt ngủ.
Hai người ngủ đến tận 10 giờ, Michelle đã mua rất nhiều đồ tới, còn làm xong cả bữa sáng. Cân nhắc đến việc đêm qua hai người bọn họ đều “vất vả”, Michelle không lên tầng gọi bọn họ, khi bữa sáng nguội, anh ta lại hâm nóng lần nữa.
Cũng may đến 10 giờ Giang Nhiễm ngủ đủ rồi, cô nhìn Phong Kính còn nằm lì trong chăn không chịu dậy thì véo mũi anh: “Dậy ăn cơm thôi, mặt trời đã chiếu đến mông rồi!”
Phong Kính mở miệng, giở vờ muốn cắn tay cô, Giang Nhiễm bị dọa vội vàng buông tay ra. Phong Kính mở to mắt nhìn cô, thấp giọng cười khẽ.
Giang Nhiễm không vui trừng mắt với anh, Phong Kính mặt dày đến gần, ôm lấy cô: “Thật hy vọng sau này mỗi buổi tối đều có thể ôm em ngủ.” Mà không phải chờ đến buổi sáng hôm sau anh dậy mới có thể ôm cô ngủ một lúc ngắn ngủi.
Chuyện này Giang Nhiễm cũng không miễn cưỡng, cọ cọ trong ngực anh: “Không phải đã nói sẽ nhanh rồi sao? Chỉ cần chúng ta kết hôn sẽ không có chuyện gì nữa mà?”
Kết hôn có thể giải trừ ma pháp chỉ là suy đoán của Phong Kính, không thể khẳng định chắc chắn, nhưng anh cũng không muốn để Giang Nhiễm phiền lòng, liền “ừm” một tiếng rồi nói: “Nhà thiết kế áo cưới lúc trước hẹn đã gọi cho anh, thứ bảy này có thể đi đo kích cỡ rồi. Anh đưa ảnh của em cho anh ta xem, anh ta vẽ mấy bản phác thảo, thứ bảy sẽ đưa cho em chọn.”
“Oa, long trọng vậy sao, nghe đã biết rất đắt rồi, áo cưới chỉ mặc một lần, không lãi đâu.”
Phong Kính chống lên trán cô, mỉm cười vô cùng dịu dàng: “Chính vì chỉ có một lần nên mới đủ quý giá.”
Giang Nhiễm nghe anh nói xong thì mặt đỏ ửng, ấp úng đáp, “Vâng”.
Khi hai người từ trên tầng đi xuống thì đã là 10 giờ rưỡi, Phong Kính liếc Michelle, hỏi anh ta: “Mễ Tuyến Nhi, đồ tôi bảo cậu mua đã mua hết rồi à?”
“Vâng, tất cả đều ở đây.” Hôm nay hơn 6 giờ Phong tổng đã gửi cho anh ta một danh sách bảo anh ta đi mua, trên đó tất cả đều là đồ dùng của con gái. Cũng may bản thân Michelle đã trải qua trăm trận chiến, mua cả bao cao su luôn, khỏi phải làm khó anh ta!
Phong Kính nhìn túi lớn túi nhỏ trên sofa, nói với Giang Nhiễm: “Những cái này đều là mua cho em, em mang tới đây ít đồ quá, không đủ dùng, em xem còn thiếu gì nữa không.”
Giang Nhiễm không ngờ Phong Kính làm việc có hiệu suất như thế, cô nhìn thử, đồ bên trong từ mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, quần áo, túi xách, giày, đến cả… băng vệ sinh, quả thật cái gì cần đều có cả.
“Đủ rồi ạ, thật ra em cũng không dùng nhiều như vậy đâu.” Cô nói xong nhìn về phía Michelle, lên tiếng cảm ơn anh ta. Michelle vội đáp: “Không cần không cần, cô là bà chủ, có yêu cầu gì cứ việc bảo tôi.”
Giang Nhiễm nghĩ, quả thật có việc cần anh ta giúp: “Anh có thể giúp tôi về Chẩm Thủy Hương gửi hàng được không? Đồ phải gửi ngày hôm qua tôi đã đóng gói xong rồi, nhưng chưa kịp gửi đi mà khách hàng vẫn đang giục.”
“Được, không thành vấn đề.” Michelle đồng ý luôn.
Phong Kính: “Vậy buổi chiều anh sẽ dẫn em và Nhị Hoàng đi dạo quanh đây, đúng rồi, em còn nhớ khu vườn mà anh từng nhắc đến không?”
“Nhớ ạ.”
“Anh không để ý cho lắm nên em có thể nhìn thử xem nên trồng rau gì cho phù hợp nhé. Mặt khác, nếu em cảm thấy có chỗ nào cần cải thiện trong căn nhà này, hoặc là muốn sửa chữa lại chỗ nào thì đều có thể nói cho anh biết. Có muốn đặt một cái xích đu trên sân thượng không?”
Michelle nghe anh nói không ngừng nghỉ thì nghĩ thầm, Phong tổng bắt đầu trang trí nhà tân hôn rồi đấy à?