Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Lời Phong Nhã nói vượt ra ngoài dự đoán của Giang Nhiễm, người nhà họ Phong thật sự đều rất tốt. Cô ngẩng đầu mỉm cười với Phong Nhã: "Chị cứ giữ lại người đàn ông tốt cho mình, em tin Phong Kính chắc chắn sẽ tỉnh lại."
"Ừ." Phong Nhã cũng nở nụ cười, cô ấy đặt đồ ăn nhẹ lên trên bàn Giang Nhiễm, xua tay với cô, "Vậy không quấy rầy em nghỉ ngơi nữa, em ăn chút gì đi, còn đĩa ngày mai để dì đến lấy là được."
"Vâng ạ."
Giang Nhiễm nhìn cô ấy chống nạng đi ra ngoài, không muốn để bọn họ lo lắng thêm nữa nên đành ăn vài thứ. Ban đêm, lời bác sĩ Quý nói không ngừng vang lên trong đầu cô, cô không sao ngủ được.
"Gâu gâu." Phong Kính nhảy lên giường, nằm bên cạnh Giang Nhiễm. Từ sau khi Giang Nhiễm từ bệnh viện về thì vẫn không vui, anh rất lo lắng cho cô. Giang Nhiễm vươn tay ra khỏi chăn xoa nó: "Nhị Hoàng, nếu Phong Kính thật sự không tỉnh lại thì làm sao bây giờ?"
"Gâu." Sẽ không. Anh liếm cô.
Cảm nhận được sự an ủi từ Nhị Hoàng, Giang Nhiễm mỉm cười: "Ừm. Đi ngủ sớm thôi, không chừng ngày mai sẽ có tin tức tốt đấy nhỉ?"
"Gâu." Phong Kính vẫy đuôi rồi ngủ bên cạnh cô.
Ngày hôm sau, Giang Nhiễm bị tiếng chó sủa đánh thức. Cô mơ màng mở mắt ra, lẩm bẩm một tiếng: "Nhị Hoàng?"
Tiếng chó sủa vẫn vang lên liên tục nhưng lại có xu hướng càng thêm thảm thiết, Giang Nhiễm hết hồn.
"Nhị Hoàng?" Cô ngồi dậy nhìn quanh phòng. Tối hôm qua Nhị Hoàng còn ngủ bên cạnh cô, không biết đã rời đi từ lúc nào, cô mặc thêm áo ngoài, đi đôi dép nhung ra ngoài.
Trên hành lang, dì giúp việc nhà họ Phong đang vật lộn với "Nhị Hoàng", Giang Nhiễm sửng sốt, bước nhanh về phía trước hỏi: "Sao thế ạ?"
"Gâu gâu!" Thấy Giang Nhiễm lại đây, Phong Kính dùng sức tránh khỏi tay dì giúp việc, chạy tới bên cạnh cô.
Bây giờ đang là mùa đông nhưng nhà họ Phong có máy sưởi đầy đủ, vừa rồi vật lộn với chó lâu như vậy, đầu dì giúp việc đã ra đầy mồ hôi. Dì giúp việc lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, nói với Giang Nhiễm: "Bà chủ bảo tôi tắm rửa cho nó, nhưng nó sống chết không cho tôi chạm vào."
"Gâu!" Phong Kính không vui sủa lên một tiếng, đương nhiên anh không cho dì giúp việc chạm vào rồi, cho dù hiện tại biến thành chó thì anh cũng không để cho bất cứ người phụ nữ nào chạm vào được! Huống chi là chuyện riêng tư như tắm rửa nữa chứ!
Giang Nhiễm ngồi xổm xuống vuốt ve Nhị Hoàng, an ủi nó, cuối cùng nó cũng ngừng sủa. Quả thật Nhị Hoàng cũng nên tắm rửa, với lại nhà họ Phong sạch sẽ như vậy, nếu bị nó làm bẩn thì không tốt.
"Để cháu tắm giúp nó, có lẽ Nhị Hoàng xấu hổ đấy ạ."
"..." Nó xấu hổ lúc nào chứ, rõ ràng là dáng vẻ sợ bà cưỡng ép nó, "Vậy được, đồ để sẵn ở bên trong, tôi đi làm việc khác đây."
"Vâng ạ." Giang Nhiễm đứng lên, nói với Nhị Hoàng, "Nhị Hoàng, lại đây tắm nào."
"Gâu!" Phong Kính tung tăng đi theo cô, lúc Giang Nhiễm tới đây không mang theo sữa tắm cho chó, không ngờ nhà họ Phong lại chuẩn bị giúp cô, dì giúp việc đã đặt khăn lông sạch sẽ ngăn nắp ở một bên, Giang Nhiễm sờ thử, chất vải vô cùng mềm mại.
"Nhị Hoàng, lại đây." Giang Nhiễm vặn nước ra, thử độ ấm trước, sau đó gọi Nhị Hoàng nhảy vào bồn tắm nhỏ. Sợ dòng nước sẽ kích thích nó, Giang Nhiễm còn dùng tay chặn vòi sen lại, để nước chảy theo kẽ hở giữa các ngón tay cô rơi vào người Nhị Hoàng.
Phong Kính thoải mái hừ vài tiếng, Giang Nhiễm nhìn dáng vẻ hưởng thụ của nó thì không khỏi mỉm cười. Lúc Nhị Hoàng vừa ở với cô, cô cũng thường xuyên tắm rửa cho nó, còn chụp rất nhiều ảnh, Nghiêm Hoan Hoan nói cô giống hệt những người tắm rồi phơi nắng cho em bé. Sau đó Nhị Hoàng lớn hơn một chút, cô đưa nó tới thẩm mỹ viện tắm, cô cảm thấy bọn họ tắm có vẻ chuyên nghiệp hơn.
Bây giờ cô vẫn nhớ rõ lần đầu tiên khi thấy cô mang một con chó đến tắm, nhân viên ở thẩm mỹ viện đã ngạc nhiên đến mức nào. Có lẽ cô là khách hàng duy nhất mang chó đến thẩm mỹ viện tắm.
Nhưng trong mắt Giang Nhiễm, giá trị nhan sắc của Nhị Hoàng tuyệt đối không thua những con chó nước ngoài khác.
"Nhị Hoàng, nhắm mắt lại nào." Cô bôi sữa tắm lên lông của Nhị Hoàng, rất nhiều bọt nhanh chóng nổi lên. Toàn thân con chó bị bọt màu trắng bao phủ, nhìn cực kỳ đáng yêu, Giang Nhiễm không nhịn được muốn chụp ảnh cho nó.
Nhưng trên người cô không mang theo điên thoại nên đành phải từ bỏ suy nghĩ này.
Phong Kính ngồi xổm trong bồn tắm, được tay Giang Nhiễm xoa vô cùng thoải mái, thoải mái đến mức... Khiến anh nhớ lại một cảnh tượng xấu hổ từ rất lâu nào đó.
"..." Anh giật mình, lấy lại tinh thần trong nháy mắt.
Nếu lại cứng lên dưới tay Giang Nhiễm, anh sẽ không sống nổi!
Vì thế vốn đang hưởng thụ được người ta tắm rửa cho, Phong Kính lại đề phòng như gặp phải kẻ thù lớn, như đứng đống lửa ngồi trên đống than.
Giang Nhiễm thấy cơ thể Nhị Hoàng cứ cứng đờ, khó hiểu hỏi nó: "Có phải chị xoa không thoải mái không?"
"..." Không, anh sợ lại thoải mái quá!
Vẻ mặt Nhị Hoàng vẫn cực kỳ nghiêm trang, Giang Nhiễm không xoa nữa mà rửa sạch bọt trên người nó. Sau khi tắm sạch sẽ, cô lấy khăn lông bọc Nhị Hoàng lại, lau hết nước còn đọng trên người nó rồi mới ôm về phòng mình, sấy khô lông cho nó.
Vừa mới tắm nên lông Nhị Hoàng vừa mềm mại vừa bồng bềnh, Phong Kính thoải mái rũ lông khiến Giang Nhiễm nhớ tới quảng cáo dầu gội: Mượt mà như tơ.
"Được rồi, đẹp lắm!" Giang Nhiễm ôm chú chó nhỏ được tắm sạch sẽ vào trong lòng, vuốt ve nó.
"Gâu!" Đuôi của Phong Kính vểnh lên.
Giang Nhiễm vuốt ve chú chó của mình xong, vẫn không kìm lòng được mà chụp ảnh nó. Nhị Hoàng cực kỳ có cảm giác với máy ảnh, thậm chí còn cố gắng mở to hai mắt nhìn.
Thật sự là một chú chó nhanh nhạy.
"Được rồi, em ngoan ngoãn ở nhà, chị tới bệnh viện nhé." Giang Nhiễm nói xong lại thay quần áo luôn trong phòng ngủ, Phong Kính đành yên lặng quay lưng lại.
Rốt cuộc đến khi nào mới có thể biến trở lại thành người đây, đau lòng quá!
Giang Nhiễm đi rồi, Phong Kính ở trong phòng tự hỏi rất lâu, hình như chỉ có thể tìm thiên sư Thường Tâm kia tới đây. Anh nhìn máy tính Giang Nhiễm, nhảy lên ghế. Mới dùng chân mở máy tính đã có người gõ cửa phòng hai cái, sau đó mẹ Phong đẩy cửa đi vào.
...
"Gâu." Phong Kính vẫn duy trì tư thế lúc nãy, vô tội kêu lên một tiếng với bà.
Mẹ Phong không nói gì, chỉ mỉm cười với anh.
Hôm nay trong bệnh viện, Giang Nhiễm gặp Michelle cũng tới thăm bệnh. Mấy ngày này trừ cô và mẹ Phong mỗi ngày đều đến ra thì Michelle cũng rất chịu khó. Michelle luôn tự trách chuyện Phong Kính ngã xuống núi, mặc dù Tần Phàm và người nhà họ Phong chưa nói gì anh ta cả, nhưng như thế anh ta lại càng áy náy.
"Chào cô Giang." Michelle chào hỏi Giang Nhiễm rồi nhường vị trí lại cho cô.
Giang Nhiễm không ngồi xuống, chỉ đi đến mép giường nhìn Phong Kính. Vẻ mặt anh vẫn thế, đôi mắt nhắm chặt, không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào.
Michelle không muốn quấy rầy cô nên đành đi về: "Cô đã đến rồi, tôi đi trước đây, đúng lúc bác gái nói muốn tắm rồi thay quần áo cho anh ấy, tôi đến nhà anh ấy một chuyến lấy ít đồ tới đây."
Anh ta nói "nhà" là ngôi nhà ở Nam đình Hoa Đô, từ lúc Phong Kính nằm viện, nơi đó cũng không có ai ở, anh ta cũng nên đi qua đó nhìn xem và chuẩn bị ít đồ đạc.
Giang Nhiễm nghe anh ta nói vậy liền lên tiếng: "Tôi đi cùng anh nhé."
"Không cần không cần, chuyện nhỏ này tôi làm là được rồi."
"Không sao đâu, dù sao tôi ngồi ở đây cũng không có việc gì, tôi có thể giúp anh cầm đồ, lát nữa chúng ta lại cùng tới đây."
Michelle suy nghĩ một chút mới nói: "Vậy cũng được, cô vẫn chưa đến căn nhà bên Hoa Đô của Phong tổng, vừa khéo cũng có thể đi xem."
"Được." Giang Nhiễm nhìn thoáng qua Phong Kính đang hôn mê rồi đi theo Michelle ra ngoài.
Michelle vẫn lái xe bảo mẫu công ty cấp cho Phong Kính, trên xe có rất nhiều đồ dùng thường ngày Phong Kính hay dùng, ví dụ như khẩu trang đen và mũ lưỡi trai. Giang Nhiễm nhớ tới lúc cô và Phong Kính mới quen biết, không khỏi bật cười: "Michelle, lúc ấy người giúp Phong Kính chuyển nhà là anh nhỉ?"
"Đúng vậy, lúc ấy tôi nghĩ mãi không ra vì sao anh ấy muốn chuyển đến đó ở, thì ra là vì gặp cô."
Giang Nhiễm ngẩn người: "Gì cơ? Không phải anh ấy nói anh ấy tới đó để nghỉ ngơi sao?"
"Hả?" Michelle cũng nghi ngờ, "Chẳng lẽ lúc anh ấy chuyển vào đó thì hai người vẫn chưa quen nhau à?"
Giang Nhiễm lắc đầu: "Vẫn chưa quen biết."
"Vậy... Vậy có lẽ chính là duyên phận rồi."
Nhà ở Nam đình Hoa Đô mặc dù cũng là biệt thự nhưng không khoa trương như biệt thự cao cấp của nhà họ Phong. Khu biệt thự này rất lớn, bên trong là từng ngôi nhà hiện đại nhỏ, có hai tầng, cũng có ba tầng. Diện tích xanh hóa của tiểu khu cũng khá lớn, lái xe đi vào tựa như đang lạc vào một vườn hoa, không hổ lại có tên "Hoa Đô". (1)
(1) Hoa Đô: Thành phố hoa.
Nơi thế này nhìn kiểu gì cũng thích hợp để nghỉ dưỡng hơn tiểu khu mà cô đang ở.
"Nhà ở đây được thiết kế rất đẹp." Giang Nhiễm cảm thán.
Michelle gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, hơn nữa chất lượng cũng rất tốt, bên bất động sản cũng cực kỳ có trách nhiệm, Phong tổng khá thích chỗ này, nói là vừa khiêm tốn vừa xa hoa giống anh ấy."
"Phụt." Giang Nhiễm bật cười, lời nói kiểu này đúng là rất giống mấy lời Phong Kính có thể nói ra, "Khi nhà ở đây bắt đầu phiên giao dịch tôi cũng có chú ý tới, nhưng nghe nói mấy căn nhà ở đây đã được đặt mua gần hết, hơn nữa tôi cũng không mua nổi."
Michelle buột miệng: "Không sao đâu, dù sao sau này cô cũng sẽ chuyển đến đây ở thôi."
Lời nói này khiến Giang Nhiễm hơi xấu hổ, nhưng nghĩ đến việc hiện tại bản thân cũng đã đến biệt thự cao cấp của nhà họ Phong thì có ở Hoa Đô hình như cũng không vấn đề gì.
"Ngôi nhà phía trước chính là nhà của Phong tổng."
Giang Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ, Michelle chạy xe vào gara của một ngôi nhà. Trong đó còn hai chiếc xe của Phong Kính, một cái là Cayenne mà Giang Nhiễm từng thấy lúc trước, còn một cái là Maserati.
Cô bước xuống quan sát siêu xe của Phong Kính: "Tổng cộng anh ấy có mấy chiếc xe thế?"
"Bình thường bên này để bốn cái, bên nhà họ Phong có hay không thì tôi không biết." Michelle đỗ xong xe, từ gara đi vào nhà với Giang Nhiễm, "Cô ngồi ở phòng khách một lát nhé, tôi đi lấy ít đồ."
"Tôi đi cùng anh."
"Cũng được."
Hai người vào phòng ngủ chính của Phong Kính, Michelle vào phòng quần áo lấy đồ, còn Giang Nhiễm đi xung quanh phòng. Phòng này còn lớn hơn so với phòng của anh ở nhà họ Phong, nhưng bố cục và cách trang trí lại có phần tương tự. Cô mở cửa sổ ra để gió lùa vào trong phòng.
Đối diện cửa sổ đặt một cái bàn học, trên bàn chỉ có laptop và bút máy. Giang Nhiễm cầm lên nhìn, ừ, bút máy hàng hiệu đấy.
Cô cẩn thận đặt bút máy lại chỗ cũ, chợt phát hiện ngăn kéo bàn học hơi mở ra. Trong ngăn kéo là một tờ giấy... hơi giống bức thư mà cô gửi Phong Kính lúc ấy.
Cô mở ngăn kéo ra, quả nhiên là bức thư cô gửi cho Phong Kính, không ngờ anh lại cất giữ trong ngăn kéo. Bên cạnh lá thư này còn có một lá thư khác, trên đó có một hàng chữ xinh xắn bằng bút máy: Thư trả lời gửi Giang Nhiễm.
Giang Nhiễm khẽ sửng sốt, Phong Kính viết cho cô sao?
Bức thư không dán lại, cô lấy giấy viết thư màu trắng bên trong, mở nó ra xem.
Gửi Giang Nhiễm:
Thấy chữ như thấy mặt.
Ừm... Cách thức này không sai chứ? Thật sự thì đây là lần đầu tiên anh chính thức viết thư cho người khác như thế này, khi nhận được thư của em, anh vô cùng bất ngờ, anh cho rằng trong thời đại bùng nổ thông tin như bây giờ sẽ không có người nào lựa chọn cách truyền tin truyền thống như vậy nữa. Nhưng chắc chắn không có cách nào trịnh trọng hơn viết thư, anh tự hỏi rất lâu, cảm thấy cũng chỉ có viết thư trả lời cho em mới có thể đủ để đáp lại tình cảm của em.
Hơi xấu hổ chút, từ nhỏ đến lớn, điều anh không am hiểu nhất chính là viết văn, nếu không cần phải viết văn thì ngữ văn của anh có thể đạt điểm tối đa rồi. Nhưng cô Giang không giống với anh, chắc từ nhỏ em cũng có khả năng đặc biệt về viết văn đúng không, cho nên lớn lên mới làm công việc liên quan đến văn học nhỉ? Em phiên dịch tác phẩm văn học nước ngoài, nghĩ cũng đã biết tài năng văn chương rất nổi bật, hy vọng bức thư vụng về này của anh sẽ không khiến em chê cười.
Viết tới đây anh lại chợt nhớ tới, mặc dù từ nhỏ anh không giỏi viết văn nhưng anh vẫn thích đọc sách, lần đầu tiên nhìn thấy một hàng sách được cô Giang phiên dịch trong nhà em, anh mới nhận ra, anh từng có vinh hạnh đọc một tác phẩm do em dịch, cái này có được tính là một loại duyên phận không nhỉ?
À, hình như có hơi lạc đề mất rồi, trước đây giáo viên ngữ văn luôn nói với anh, viết văn cũng như ngựa thần lướt gió tung mây, nghĩ đến đâu thì viết đến đấy.
Chúng ta trở lại chuyện chính nhé.
Bức thư này anh cũng muốn chia sẻ với em một chút tâm tình của anh.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô Giang, anh đã cảm thấy em là một cô gái vô cùng dịu dàng, cho dù đối mặt với bộ dạng đeo khẩu trang và đội mũ vô cùng khả nghi của anh cũng có thể mỉm cười nhiệt tình. Anh biết hàng xóm vẫn luôn có những lời đồn đại liên quan đến anh, thật may cô Giang không vì những lời bàn tán đó mà xa lánh anh.
Sau đó chúng ta lại phát triển trở thành người yêu, với anh mà nói điều này giống như một giấc mơ tuyệt đẹp. Lúc tỏ tình với em, trong lòng anh cực kỳ lo lắng, thấp thỏm không yên, anh không biết nếu em từ chối thì anh nên làm gì bây giờ.
Cũng may em không làm vậy, còn dùng cách trịnh trọng như vậy để đáp lại tình cảm của anh.
Những lúc bên em đều cực kỳ tự nhiên, cũng vô cùng vui vẻ, chỉ tiếc công việc của anh khá bận, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em, nhưng em lại chưa từng oán giận anh về chuyện này. Có đôi khi anh nghĩ, đời trước anh đã tích được đức gì mà đời này mới có thể có được người bạn gái như em?
Mặc dù thời gian hẹn hò với em chưa dài nhưng anh thường xuyên tưởng tượng cuộc sống của hai chúng ta sau này. Anh biết em thích trồng rau, nhà anh có một mảnh vườn rộng 50 mét vuông, bình thường anh không có thời gian để chăm nom, đúng lúc em có thể dùng để trồng những loại rau củ mà em thích: cà chua, ớt xanh, sen trắng, mướp đắng, cà tím... Em có thể trồng hết tất cả những loại đấy, cũng có thể tự tay thu hoạch.
Sân thượng lớn ở tầng trên cũng có thể làm một vườn hoa nhỏ, đặt mấy cái ghế dựa, mấy bồn hoa, còn có một cái xích đu. Em có thể ngồi trên xích đu đọc sách, Nhị Hoàng chơi đùa xung quanh, mà anh thì ở bên cạnh ngắm em.
Trưởng bối nhà chúng ta thường nói, một ngày nào đó tình yêu trở thành cuộc sống, cuối cùng người yêu cũng sẽ trở thành người thân.
Không biết anh có vinh hạnh trở thành người thân của em không?