Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 98: Bản lĩnh tìm người yêu




Tôi biết cậu ấy có chuyện muốn nói, nên không do dự mà đồng ý. Chúng tôi đi loanh quanh sân tập.

Một vòng sân tập là 400 mét, chúng tôi cứ chầm chậm men theo đường chạy mà đi.

“Huyên Huyên, cậu muốn nói gì với tớ?”

“Trong lòng tớ thấy rất khó chịu.”

“Vì Triệu Doanh Doanh?” Triệu Doanh Doanh là tên của Lão đại.

“Đúng” – Sự căm phẫn tràn ngập trong ngữ khí của cậu ấy – “Ban đầu vì muốn khoe mẽ, thể hiện mình là một Lão đại có bản lĩnh, bày ra bao nhiêu cái phòng ký túc kết nghĩa, mang tiếng là nhiều nhất khoa. Giờ tự nhiên lại đổ tội lên đầu bọn tớ, nói phòng mình nhiều người độc thân, rồi cái gì mà giải quyết vấn đề độc thân, hừ.”

“Cái đại hội ca sĩ toàn trường đó cũng là cô ta chủ trương muốn cậu tham gia, lúc cậu không có ở đó, thì lôi bọn mình đi đăng ký cho cậu.”

“Làm biểu ngữ, bảng KT cũng là ý của cô ta, bảo rằng muốn cho người ta thấy sự đoàn kết của phòng mình, còn xúi phòng ký túc kết nghĩa làm cùng nữa, kêu là để nâng cậu lên hàng ngôi sao trong trường.”

“Giờ thì hay rồi, xuất hiện thêm một An Thụy Đan có máu mặt, chúng mình còn chưa rút, cô ta đã một mình rút rồi.”

“Cô ta biết cậu không thích tham gia mấy vụ ở phòng ký túc kết nghĩa, liền kêu cậu tự quyết, há chẳng phải là đang phân rõ giới hạn cho cậu sao?”

Phạm Huyên cứ một câu lại một câu tố cáo, những chuyện này ít nhiều tôi đều biết. Sự thích kiểm soát, thích thể hiện của Lão đại Triệu Doanh Doanh, vừa liếc qua đã thấy rõ.

Chỉ là, tôi trước đây vẫn luôn cho rằng, trong cái phòng này, trừ tôi ra, tất cả đều đoàn kết gắn bó. Chưa từng ngờ rằng, trước mặt thì quan hệ tốt, nhưng cũng chỉ là bề nổi mà thôi.

Phạm Huyên nói với tôi những lời này, thì hiển nhiên sự bất mãn của cậu ấy đối với Triệu Doanh Doanh đã tồn tại từ lâu, chỉ là mượn chuyện này để t ra hết.

“Chuyện của An Thụy Đan, đích thực nan giải” Tôi nói “Nói thật lòng, cho dù Triệu Doanh Doanh có không phân ranh giới ra với tớ, thì tớ cũng sẽ vứt bỏ mối quan hệ với các cậu. Trong lòng tớ không được tin tưởng lắm, ngộ nhỡ An Thụy Đan thực sự có bản lĩnh không tầm thường,chỉ e lại liên lụy đến các cậu thì không tốt!”

“Cậu nói cái gì mà liên lụy với chả không lên lụy chứ?, nói trắng ra cậu tham gia cuộc thi này là vì bị bọn tớ ép. Cậu nói một câu chân thành xem, nếu chúng tớ không đăng ký cho cậu,thì cậu có tham gia không?” Phạm Huyên hỏi.

Tôi lắc đầu, tất nhiên là không rồi.

Kể cả cuộc thi đó, nếu không phải vì anh Trác kêu tôi cố gắng hết sức, có khi tôi cũng chẳng tận tâm tận lực đến vậy.

“Cũng không hẳn. Cho là chọc tức được An Thụy Đan đi, thì cũng là bọn này gây tai họa cho cậu. Mắc gì mà cậu phải gánh một mình.”

Tôi cười. Đây chẳng phải là một chuyện lực bất tòng tâm đấy sao?

Người An Thụy Đan ghét chỉ có mình tôi, những người khác chẳng qua là bị cô ta ghét lây, cũng là chuyện thường tình.

“An Thụy Đan ghét nhất chính là bị cậu giật mất hào quang. Cậu nghĩ mà xem, tại sao mà cậu lại đoạt được hào quang đó? Vì cậu hát hay hơn cô ta sao?” Cậu ấy ngập ngừng một lúc, rồi tự trả lời “Không phải, vì tại cuộc thi, người ta hô tên cậu nhiều hơn hô tên cô ta.”

“Tại sao cậu lại được gọi tên nhiều hơn cô ta? Là vì Triệu Doanh Doanh rất biết cách tổ chức” Phạm Huyên tiếp tục “Lúc cậu trên sân khấu, không nhìn thấy cô ta thể hiện, cô ta đứng lên ghế như thủ trưởng, lúc thì chỉ đạo phòng A hô, lúc thì chỉ đạo phòng B hô, lúc thì kêu bọn mình cùng hô, cô ta lại được thỏa mãn cái đam mê làm lãnh đạo của mình. Bọn tớ thì răm rắp nghe theo như lũ ngốc.”

“Vòng loại bọn tớ cũng thế chuẩn bị bao nhiêu là thứ, thế mà cuối cùng lại chẳng mang theo.” Phạm Huyên nói “Chính là vì cô ta sợ đắc tội với An Thụy Đan. Tối đó cậu không ở phòng, cô ta trước thì ngồi phân tích lợi hại cho chúng tớ, sau thì gọi điện cho từng người một trong phòng ký túc kết nghĩa, bảo là hô bé thôi, tránh làm ảnh hưởng đến cậu. Hừ, đúng là cánh tay đắc lực của cơ quan.”

Tôi cứ trầm mặc lắng nghe, vốn dĩ từ đầu đối với Triệu Doanh Doanh cũng chẳng có cảm tình. Cô ta thích tính kế cũng được, lợi dụng cũng chẳng sao. Tôi nghe thì nghe vậy thôi, không bực tức, cũng chẳng thất vọng.

Thế nhưng tôi đối với Phạm Huyên lại có cảm tình hơn một chút so với những người khác trong phòng. Cậu ấy làm người nhiệt tình nhưng lại ít khôn ranh hơn những người khác.

Nhưng mà bạn xã giao là được rồi, không lên được bạn thân, càng không nói đến chị em tốt.

Tôi không có bạn thân, càng không có chị em tốt. Từ ngày bị mẹ vứt bỏ, trong cái thị trấn đó của chúng tôi, tôi chính là đối tượng mà các bậc phụ huynh bảo con họ phải tránh xa.

Dần dần, tôi dường như mất đi khả năng kết bạn.

Nhưng mà vẫn may là tôi có Trác tiên sinh.

Tôi có anh Trác là đủ rồi.