Trong nháy mắt, lòng tôi tự nhiên co rút lại.
Phản ứng đầu tiên của tôi là bọn họ định bao vây tấn công tôi, bọn họ có năm người, tôi chỉ một mình, trừ phi tôi bất chấp hậu quả phản kích bằng bất cứ giá nào, nếu không chắc chắn tôi không đánh lại bọn họ.
Nhưng không ngờ, trưởng phòng lên tiếng, nội dung lại là: “Khương Kha, chúng ta hòa giải đi!”
Tôi như kinh ngạc nhìn cô ta, trong lòng nghĩ: ồ, thì ra không phải đánh hội đồng.
Cũng không biết là cái nhìn đó của tôi bị bọn họ hiểu thành cái gì, tôi thấy trưởng phòng cắn cắn môi dưới, có chút căng thẳng, có chút không cam lòng, có chút bực bội: “Trước đây chúng tôi không đúng, không nên châm chọc cậu… Mong cậu đừng để trong lòng.”
“Tôi không để bụng đâu, mong các cậu cũng đừng để trong lòng, tôi chỉ hy vọng cuộc sống có thể đơn giản chút.” Tôi nói: “Nếu mọi người thấy tôi không thuận mắt, có thể giống như trước, vờ như không thấy tôi, tôi cũng sẽ không chủ động trêu chọc gì mọi người.”
Tôi dừng một chút: “Chuyện cố ý nhốt tôi ngoài cửa, hay là phá hỏng đồ dùng của tôi, tôi sẽ cảm thấy rất khó chịu.”
Lại dừng một chút: “Lão đại, cậu là trưởng phòng chúng ta, chắc sẽ không muốn những phòng khác chê cười chúng ta mới đúng, cậu nói đi, mỗi tối cả tòa nhà đều nhìn tôi đập cửa phòng, thú vị lắm sao?”
“Không phải nói không truy cứu nữa sao?” Chu Tĩnh Văn ngồi đối diện tôi đẩy mắt kính, nhỏ giọng nói.
“Đúng là không truy cứu, nhưng không truy cứu không có nghĩa là không thể nói.” Tôi liếc cô ta một cái: “Cậu nói xem, nếu chuyện này đổi thành cậu, trong lòng có thể không có chút khó chịu nào sao?”
Cô ta không nói gì, tôi nhìn hạt cơm dính trên khóe miệng cô ta, không biết sao chợt đâm trúng vào thần kinh gây cười của tôi, tôi bật cười “phụt” một tiếng.
Cô ta lúng túng sờ mặt, bầu không khí vốn căng thẳng trong phòng đột nhiên nới lỏng.
Mấy người bọn họ đều cười.
Vốn không có thù sâu oán nặng gì, nụ cười này rất có ý nghĩa, cười một cái quên hết thù hằn.
Hôm đó, trưởng phòng đề nghị cô ta mời, buổi tối hát karaoke, tôi từ chối, tôi muốn đọc sách.
“Khương Kha, hiếm khi lão đại hào phóng một lần, cậu đi đi mà!” “Đúng vậy, nguyên nhân bao lần này chủ yếu là vì cậu, nếu cậu không đi lão đại lại hà tiện đấy!” “Năm ba rồi, lần này là hoạt động toàn thể đầu tiên của phòng chúng ta đấy!”…
Bọn họ đều khuyên nhủ, cuối cùng tôi vẫn đồng ý.
Tối hôm đó, bọn họ kinh ngạc nói tôi hát rất hay, còn nói gần đây “Trà XX” đang tổ chức cuộc thi tiếng hát sinh viên toàn quốc, bọn họ nhất nhất đề nghị tôi đi đăng ký.
Tôi lắc đầu, gần đây ngoài kỳ thi tiếng Anh CET4, tôi chẳng có hứng thú với cái gì cả.
Đương nhiên, ngoại trừ ông chủ Trác.
Buổi tối lúc đi hát về đã là mười hai giờ khuya.
Cổng chính ký túc xá đã đóng, tôi nhìn đám nữ sinh tửu lượng không tốt lại cứ điên cuồng đòi uống rượu ở bên cạnh, bọn họ ai nấy dặt dẹo, đập lan can sắt của cửa lớn, tiếng gọi cửa có lớn có nhỏ: “Mở cửa, mở cửa…”
Tôi gần như bất đắc dĩ để bọn họ đợi ở bên cạnh, sau đó đẩy cửa sắt đi vào, xin cô giám thị kí túc mở cửa cho chúng tôi, lại đỡ người say nhất về phòng ngủ.
Có mấy câu thế này: cái gọi là anh em chính là cùng nhau băng qua súng đạn, cùng nhau về quê, cùng một khuôn cửa, cùng nhau ngắm gái, cùng nhau chia đồ ăn cắp…
Quan hệ giữa tôi với mấy nữ sinh cùng phòng này, sau đêm hôm đó quả nhiên tốt hơn nhiều.
Mỗi ngày khi ăn hoặc khi học, bọn họ đều sẽ chào hỏi tôi.
Tôi không chối bỏ, người là động vật bầy đàn, hơn nữa so với một đám nam sinh ngồi bên cạnh tôi, tôi thích ngồi chung với nữ sinh hơn.
Một tuần sau đó, chúng tôi nghênh đón kỳ thi tiếng Anh CET4.