Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 297: Tôi nói đúng không




Kẻ đó lại đến rồi.

Lúc này đã là hoàng hôn, trời cũng đã hơi tối.

Tiếng mở cửa vang lên, sau đó là tiếng bước chân chậm rãi.

Đó là một người đàn ông, hắn ta đi giày da, tiếng bước chân dưới nền thảm khác hẳn với tiếng bước chân của bà già.

“Người cô muốn tìm tới rồi.” Người phụ nữ nói.

Tôi “Ừm” một tiếng, câu đầu tiên tôi nói: “Phiền anh đổi người khác chăm sóc tôi! Chắc anh không muốn nhìn thấy đồ chơi của mình bị kẻ khác hủy hoại.”

Tôi dừng lại một lát, tôi cảm thấy bầu không khí lạnh lẽo khắp căn phòng như mình mong muốn, sau đó mới tiếp tục: “Bà ta đánh tôi, còn nói muốn hủy hoại dung nhan của tôi, rồi sẽ cho những người đàn ông khác đến xử tôi....”

Giọng nói của tôi rất bình tĩnh.

“Tôi nghe nói có rất nhiều người đàn ông khác ở dưới và có ý định chiếm lấy tôi. Cơ thể này của tôi, tôi nghĩ khi anh chưa chơi đủ thì chắc không muốn người đàn ông khác đụng vào. Còn khuôn mặt này nữa, chắc anh cũng không muốn bị người khác hủy hoại nó, bởi vì anh cũng sẽ chẳng hứng thú gì với một người phụ nữ mà mặt mũi không ra làm sao.”

Âm thanh của cái tát mà cô tưởng tượng đã không vang lên, ngược lại đó là tiếng cánh cửa được đóng lại.

Hắn ta đi rồi?

Không, hắn vẫn ở đó.

Chỉ có điều, nếu lúc trước trong căn phòng là ba người thì bây giờ là hai người.

“Cô gọi tôi tới đây để nói cho tôi những điều này?”

Giọng nói xa lạ, đáng sợ đó giống như âm thanh vang lên trong những bộ phim khủng bố, tôi chắc chắn rằng mình chưa từng nghe thấy giọng nói này.

“Bà ta đánh tôi đau quá, thực sự tôi không muốn bị người khác hành hạ như thế.” Tôi nói: “Tôi ”mời anh đến đây là muốn xác nhận với anh vài việc.

“Dựa vào cái gì mà tôi phải trả lời cô?” Vẫn là giọng nói đáng sợ đó.

“Tôi chỉ là muốn hỏi thôi, nếu như anh không muốn nói thì có thể không nói.”

Hắn ta im lặng.

“Anh bắt cóc tôi chắc không phải vì để tống tiền chứ?”

Hắn ta im lặng.

“Chắc anh biết tôi là ai?”

Im lặng.

“Anh Trác....vẫn ổn chứ?”

Hắn ta vẫn im lặng.

“Trác Hàng sao rồi? Tôi thấy cậu ấy bị xe đâm, cậu ấy không sao chứ?”

Câu hỏi của tôi vẫn không có được lời hổi đáp.

Tôi thở dài một tiếng: “Nếu như có một ngày, tôi chết rồi, thì anh cứ lặng lẽ chôn tôi, đừng để bọn họ biết....”

“Cô muốn làm gì?” Kẻ đó cuối cùng cũng chịu mở miệng.

“Tôi chỉ là cảm thấy, có lẽ, cả đời này tôi cũng không thoát ra được, cũng có thể chẳng cần đợi tới lúc tôi thoát ra được thì tôi cũng bị anh hoặc người của anh giày vò cho tới chết....”

Im lặng.

“Đây là biệt thự đúng không?”

Im lặng, có những lúc, im lặng chính là ngầm thừa nhận.

“Một người có thể ở trong biệt thự, thuê được bảo mẫu, lại còn thuê được người bắt cóc tôi thì nhất định không thiếu phụ nữ, người anh thiếu chỉ là tôi thôi.”

Tôi dám khẳng định như vậy sau khi nghĩ cả hai ngày một đêm.

“Anh không sợ đắc tội với anh Trác, anh và anh ấy không có quan hệ trong làm ăn. Ngày mà anh bắt cóc tôi chính là ngày mà anh ấy cầu hôn tôi, vì thế, anh biết tôi đối với anh ấy quan trọng thế nào, anh không sợ anh ấy nổi trận lôi đình, vì thế..... chỉ có thể là anh có quyền lực hơn anh ấy, hoặc anh có điều gì đó mà anh ấy không dám động tới anh.”

Người đó vẫn tiếp tục im lặng, tôi không lấy gì làm lạ, tôi lại tiếp tuc: “Anh Trác là nhân vật có tiếng, một người nổi tiếng trong giới kinh doanh ở Bắc Kinh, anh có biết không?”

“Anh Trác nói, người giàu cũng phân ra làm nhiều loại, gia tộc anh thuộc vào cấp bậc thứ hai, anh dám động vào tôi thì hoặc là anh lợi hại hơn gia tộc anh ấy, hoặc là anh không hề biết đến điều tôi vừa nói.”

Đôi tai tôi hết sức tập trung để lắng nghe động tĩnh từ hắn nhưng hắn không hành động gì.

“Tôi sống ở thành phố A lâu rồi, tuy là không phải xấu xí gì nhưng tuyệt đối cũng không phải là người con gái đẹp không ai sánh bằng, tôi nghĩ, sẽ chẳng có ai vì dung mạo của tôi mà làm ra những việc phạm pháp thế này.”

Tôi nghe thấy hơi thở của hắn có chút thay đổi.

“Tôi bị anh bắt lâu như thế mà anh cũng không uy hiếp đến anh Trác, vì thế, mục đích của anh cũng không phải là tiền.”

Những câu tôi vừa nói thực ra cũng không logic với nhau lắm, chỉ là nghĩ gì nói nấy.

“Hai lần trước anh tới đều không nói gì tôi bèn nghĩ, chắc anh biết tôi, anh không dám nói vì sợ tôi nhận ra anh, ngày hôm nay cũng thế, giọng nói đáng sợ đó của anh chắc là đã dùng qua máy chỉnh âm rồi?”

“Anh sợ bị tôi đoán ra như vậy à?”

Tôi nói rồi bèn cười: “Tay và chân tôi bị xước hết da vì thế mà anh cho người cuốn băng lại, trên người tôi thực ra cũng có bôi thuốc, tôi nghĩ, ít nhiều anh cũng có chút tình cảm với tôi.”

“Trác Hàng, tôi nói có đúng không?”