“Rốt cuộc là đói hay là muốn đi vệ sinh?” Người đó hỏi như sắp mất hết kiên nhẫn
“Đi vệ sinh.” Tôi vội vàng nói.
Thứ nhất đúng là cũng muốn vào nhà vệ sinh, thứ hai là tôi đang nóng lòng muốn biết môi trường xung quanh thế nào.
Một hai giây sau, tôi cảm thấy chiếc đệm như thể bị rơi xuống đất, một bàn tay như thể một bộ móng vuốt túm lấy tay tôi là lôi tôi từ trên giường dậy.
Tay và chân tôi đều bị trói, bàn tay lôi như vậy, tôi vừa mới đứng xuống đất bà ta bỏ tay ra, không giữ được thăng bằng cả người tôi ngã rụp xuống đất.
Dưới nền là một lớp thảm dày, người đó như chưa thỏa mãn mà giơ chân lên đạp cho tôi một cái.
Vì bà ta cũng là phụ nữ, cú đạp đó cũng không phải dùng toàn lực, cơ thể tôi cũng không tới nỗi quá đau nhưng cái cảm giác bị sỉ nhục đó.....
“Chân tôi bị trói rồi, phiền bà có thể giúp tôi nới lỏng sợi dây thừng ra không?” Tôi nuốt nước mắt vào trong, cố gắng thử nói chuyện với bà ta.
Người đó “hừ” một tiếng, rồi đôi bàn tay như mang móng vuốt đó túm lấy cánh tay tôi rồi lại xốc ngược tôi lên.
Tôi cố gắng phối hợp với động tác của bà ta thế nhưng chiếc váy của tôi tầng tầng lớp lớp khiến tôi không thể nào mà đứng lên được, trong quá trình đó tôi lại ngã thêm vài lần nữa.
“Nếu vẫn không đứng được lên thì tôi sẽ lôi cô, cho cô bò vào nhà vệ sinh.” Người đàn bà đó nói một cách độc ác.
Bò vào nhà vệ sinh.....
Tôi cắn chặt môi: “Hai chân hai tay tôi thì bị trói, váy thì xòe lại nặng như thế, mắt thì không nhìn thấy, kể cả bà có kéo tôi thì tôi cũng không bò nổi. Hay là bà tìm lấy một cái kéo giúp tôi cắt ngắn cái váy đi để cho tôi nhảy cũng được.”
Bà ta bỏ tay tôi ra.
Một lát sau, bà ta tìm kéo cắt váy của tôi thật, cái cảm giác sợ hãi chạy dọc cơ thể khi chiếc kéo sắt thỉnh thoảng lại chạm và da thịt tôi.
Tôi đã chẳng còn tâm trí đâu mà thương tiếc cho bộ lễ phục đáng giá nhất của mình.
“Bà là ai? Tại sao lại muốn bắt tôi? Đây là đâu?”
Bà ta không chịu lên tiếng, tôi nghĩ vài giây rồi nói: “Bọn họ trả bà bao nhiêu tiền? Bà thả tôi ra tôi trả bà gấp 10 lần.”
Bà ta lại hừ một tiếng.
Nếu đã có phản ứng như vậy thì tức là không phải không thể nói chuyện được.
“Chắc bà cũng biết, bắt cóc tôi là phạm pháp, đợi tới lúc cảnh sát tới đây thì tất cả mọi người sẽ bị bắt lại, sẽ phải ngồi tù.” Tôi nói: “Bà làm những việc này chắc cũng chỉ là muốn bản thân hoặc con cái có một cuộc sống tốt hơn một chút, nhưng bà có từng nghĩ, nếu bị bắt, nếu phải ngồi tù thì con cái bà sẽ bị người ta coi thường, vì chúng có một người mẹ phạm pháp. Nhưng nếu bà thả tôi ra tôi sẽ trả bà gấp 10 lần, như thế mẹ con bà sẽ có một cuộc sống rất tốt....”
Tôi thử tìm cách thuyết phục bà ta.
Tôi còn chưa nói hết đã cảm nhận thấy mũi kéo đang chạm vào mặt tôi.
Nếu không nhầm thì bà ta đang dùng cách này để khiến cho tôi im miệng.
Chiếc kéo rời khỏi mặt tôi, lại một lần nữa tôi bị xốc ngược lên, bà ta túm lấy cánh tay tôi, kéo tôi đi ra một hướng nào đó rồi đẩy tôi vào trong, tôi có thể cảm nhận được, váy của tôi bị cắt ngắn tới mức không thể ngắn hơn nữa.
Đúng là đồ biến thái!
Tôi mắng thầm trong bụng, chân tôi vấp vào một cái bậc sau đó cả cơ thể tôi mất kiểm soát và ngã về phía trước.
Hai tay bị trói phía sau lưng nên không thể chống đỡ được chút nào.
Mặt tôi ngã xuống phía bên cạnh bồn cầu, tôi bỗng ngửi thấy mùi tanh của máu, răng tôi hình như chảy máu rồi, đôi môi cũng cảm thấy đau rát, chắc là răng vập vào môi...
Tôi nghe thấy tiếng người đó cười, đúng là cái kiểu cười trên nỗi đau của người khác.
“Đó là bồn cầu, cô tự nghĩ cách đi.” Tiếng người đó vang lên.
Mắt tôi không nhìn thấy gì, chỉ có thể lần mò bò dậy, sau khi xác định được vị trí của bồn cầu tôi cũng chẳng để ý đến gì khác nữa mà cúi người xuống và tụt quần ra....
Sau đó khi trở lại căn phòng thì tôi vô cùng cẩn thận.
...........
Ba ngày, tôi đã sống như thế trong ba ngày.
Hàng ngày mỗi lúc ăn cơm là bà già đó đút cơm cho tôi, cơm canh đều nguội tanh nguội ngắt, cá thì đầy xương nhỏ li ti, thịt lợn cũng toàn thịt mỡ nhưng tôi cũng chẳng bỏ lại thứ gì.
Tôi tự nói với bản thân mình, thế này là tốt lắm rồi, ít nhất còn có cái mà ăn dù thức ăn có như thức ăn cho lợn.
Đi vệ sinh thì vẫn bị bà ta đẩy vào trong như vậy, có điều dần dần tôi cũng đã chủ động hơn về việc xác định được vị trí của từng nơi, trong phòng có một cái máy lọc nước, thậm chí tôi còn có thể tự mình lấy cốc, rót nước và đặt lên bàn sau đó cúi người xuống cắn lấy cái cốc và tự uống.
Mỗi đêm, khi tôi chắc chắn rằng mụ già kia không tới nữa tôi liền bò dậy, dùng đôi bàn tay bị trói sau lưng đó lần mò tất cả mọi thứ trong phòng.
Tôi cần một thứ gì đó sắc, ví dụ như cái kéo mà bà ta đã dùng, tôi phải tự cứu lấy mình.
Tối ngày hôm đó, tôi đang lần mò mọi thứ theo thứ tự, đột nhiên va phải một người.