Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 282: Quả thật rất điên cuồng




82 tỷ!

Đây đã là mức giá cao nhất mà anh Trác đưa ra cho tôi. Thấp hơn 82 tỷ thì mua, cao hơn 82 tỷ không mua, nhưng cái tên khốn này lại mở miệng ra hét giá 82 tỷ!

Tôi nở một nụ cười rạng rỡ nhìn anh ta, lần đầu tiên hét giá: “83 tỷ.”

Cả hội trường ồ lên.

Món đồ từ 20 tỷ đến 82 tỷ đã tăng lên gấp 4 lần rồi, cái giá này ở thời đại này đã là cao không tưởng rồi.

Trong lòng tôi cũng không chắc chắn. Nếu mua với giá này, cho dù ngoài mặt anh Trác cũng không nói gì, nhưng sợ rằng cũng vẫn hơi đau lòng. Anh nói giá cả hợp lý nhất là 41 tỷ, bây giờ đã cao hơn quá nhiều rồi.

Tôi hơi lo sợ rằng món bảo bối này sẽ rơi vào tay tôi, nhưng tôi không thể để lộ ra. Tôi hét giá này là muốn khiến tên khốn kia đau lòng. Tôi dần thu lại ý cười trên môi, chỉ hơi nhếch môi lạnh lùng, ánh mắt lại nhìn vào vật phẩm trên bục trưng bày.

Dáng vẻ hoàn toàn không thèm để tâm.

Người bán đã bị cuộc đấu giá điên cuồng của chúng tôi làm cho điên cuồng theo. Cái ngành đấu giá này, người bán đẩy được giá vật phẩm lên càng cao thì tiền hoa hồng của anh ta cũng sẽ càng cao.

Lúc này, hoàn toàn không cần tôi làm chuyện quá đáng, người bán đã dùng ánh mắt trông mong nhìn người thanh niên kia, miệng còn lải nhải nói chiếc bình hoa này rất xứng với giá này, nói chẳng lẽ chiếc bình hoa này bị cô gái trẻ tuổi kia mua đi với giá chỉ cao hơn 1 tỷ thôi sao?

“83 tỷ lần 1!” Người bán hô to.

Nụ cười bên môi tôi càng sâu hơn, hàm dưới cũng hơi nhếch lên, hiển nhiên đã thắng rồi.

“83 tỷ lần 2!” Người bán lại hô to thêm lần nữa.

Tôi nghĩ, cao hơn giá Trác tiên sinh đưa ra 1 tỷ, có lẽ anh ấy có thể chấp nhận được nhỉ!

“83 tỷ lần...”

Cái búa của người bán chưa gõ xuống, “92 tỷ”, cậu thanh niên kia quả nhiên hét lên một cái giá cực kỳ cao.

Tôi lập tức mỉm cười, trái tim vẫn luôn thấp thỏm đã bình tĩnh lại. Tôi vỗ tay trước tiên, đặt bảng số trên tay mình xuống, bỏ cuộc đấu giá.

Khuôn mặt người bán đã đỏ lên từ lâu, rất kích động hét ba lần 92 tỷ, sau đó gõ búa.

Tôi nghiêng đầu, nhìn người thanh niên kia lần nữa, giơ ngón tay cái cho anh ta, sau đó đứng dậy đi ra khỏi cửa.

Mục tiêu của tôi chỉ có chiếc bình hoa kia, bây giờ không lấy được bình hoa, sàn đấu giá này đã chẳng còn bất kỳ ý nghĩa gì với tôi nữa. Còn vật phẩm thứ tám kia là gì, có ý nghĩa lịch sử hay sở thích thẩm mĩ gì đều chẳng hề có chút sức hấp dẫn nào với tôi.

Tôi mở cửa chính, ánh nắng bên ngoài chiếu rọi lên mắt, hơi nhức mắt.

Tôi giơ tay che nắng, lên xe rời đi.

“Anh Trác, không đấu giá được bình hoa, bị cái tên ngốc kia dùng 92 tỷ mua mất rồi.”

“92 tỷ, quả thật rất điên cuồng. Em khích cậu ta à?”

“Vâng, em hét giá 83 tỷ, nhìn anh ta khiêu khích, thêm cả người bán xúi giục nữa, anh ta hét giá 92 tỷ.”

“Thanh niên sao?”

“Vâng, những người hơi lớn tuổi đã từ bỏ từ lâu rồi.”

“Về rồi nói.”

Tôi cứ cảm thấy có cái gì đó không ổn, nhưng không biết không ổn ở chỗ nào.

Tôi nhanh chóng về đến khách sạn. Anh Trác nằm trên giường, trong phòng đang bật điều hòa, anh đắp hai chiếc chăn.

Tôi sải bước đi tới, giơ tay sờ trán anh.

“Sao vẫn nóng như vậy? Chẳng phải bảo là đỡ hơn nhiều rồi sao?”

Tôi cầm chiếc cốc trên tủ cạnh đầu giường, rót cho anh một cốc nước nóng, nhìn anh uống nước.

“Chúng ta đi bệnh viện nhé?”

Anh Trác lắc đầu: “Tôi ngủ một giấc là khỏe thôi.”

Bây giờ tôi mới nhận ra, kể từ khi rời khỏi khách sạn đến lúc quay lại, mặc dù trên danh nghĩa là tôi đi làm việc giúp anh, để anh nghỉ ngơi, nhưng tôi lại toàn làm những việc quấy rầy anh, không ngừng gửi tin nhắn cho anh.

“Xin lỗi.” Tôi cúi người hôn lên trán anh một cái, “Anh Trác, anh nghỉ ngơi đi, em đảm bảo sẽ không làm phiền anh nữa.”

Sau đó, tôi bắt đầu cởi quần áo...