Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 279: Vẫn là con riêng




Lại là một câu nói có lượng tin tức rất lớn, tôi nhìn anh Trác một cách kinh ngạc.

Anh Trác cười, tự mình mở cửa xe cho anh Thời, đợi sau khi anh Thời ngồi vào, lúc này mới đưa tôi lên chiếc Land Rover của anh ấy.

“Đất của thành phố B và thành phố F, còn cả cổ phần công ty năng lượng mới, anh sẽ hối hận chứ?” Câu đầu tiên của tôi chính là hỏi vấn đề này.

“Ngốc ạ!” Anh xoa đầu tôi một cách cưng chiều: “Vật chất sao quan trọng bằng con người? Nếu hôm nay tôi dùng em để đổi những thứ đó, tôi mới hối hận cả đời.”

“Đất của thành phố B và thành phố F, anh ta thật sự có thể lấy được?” Chúng tôi chạy bao nhiêu lượt, tốn biết bao nhiêu sức lực của cải, vào tay của anh Thời, thật sự có thể như anh ta nói, dễ dàng như vậy ư?

“Có thể.” Anh Trác nói: “Nhà họ Thời, có quyền lực mà rất nhiều người dùng cả một đời cũng không cách nào tưởng tượng được.”

Tôi không chú ý đến câu nói phía sau đó của anh Trác, mà chỉ dừng lại ở câu trước đó.

Nếu như có thể… có phải chúng tôi có thể tiến hành hợp tác với anh Thời hay không? Nhờ anh ta giúp chúng tôi mua đất?

Tôi vẫn không lên tiếng, liền nghe anh Trác tiếp tục: “Tôi cảnh cáo em, đừng suy nghĩ không đúng đắn. Những chuyện này đều là chuyện của tôi, không mượn em xử lý, càng không cần em đi cầu xin người khác.”

Tôi “vâng” một tiếng.

“Công ty tuy rằng quan trọng với tôi, nhưng cũng không quan trọng như em tưởng tượng. Chúng ta ở thành phố A rất ổn, cho dù chỉ phát triển ở thành phố A cũng rất tốt. Thành phố B đang phát triển, còn có thể phát triển đến mức nào, cố gắng làm hết sức là được. Còn về thành phố F, nó thuộc về phạm trù mở rộng, có thể thấy chứ không thể cưỡng cầu.” Anh Trác nói thế này: “Tôi không muốn em vì ý định ban đầu của tôi mà đi làm những chuyện ngốc nghếch, em hiểu chưa?”

“Hiểu rồi.” Tôi đương nhiên biết, nếu thật sự chẳng đáng quan tâm như anh Trác nói, lập nghiệp ở thành phố A đã vạn sự đại cát, anh ấy sẽ không cần tiêu tốn nhiều tâm sức đến như vậy vào mảnh đất đó ở thành phố B.

Nhưng tôi càng hiểu rõ, anh ấy không muốn tôi đi cầu xin anh Thời.

Tôi không phải là người có tính cách của thánh mẫu, chuyện anh Trác không muốn tôi đi làm, tôi nhất định sẽ không đi.

“Đúng rồi, anh và Thời tổng có quan hệ gì? Sao em cảm thấy có điều kỳ lạ?”

“Lạ?” Anh ấy hỏi ngược lại.

“Đúng, rất kỳ lạ.” Tôi nói: “Đầu tiên, hai người rất thân quen, anh ta gọi A Nguy, giọng điệu khi hai người nói chuyện cũng rất thân thuộc. Mặc dù nói quyền lực của anh ta rất lớn, nhưng khi anh từ chối anh ta, dường như không có chút áp lực nào. Thứ hai, câu nói cuối cùng anh ta nói với anh, là bảo anh về thăm nhà, còn đổi họ, đừng chọc bố tức giận.”

“Những điều này rất bình thường, lạ gì chứ?” Anh ấy vẫn hỏi.

“Cảm giác anh ta mang đến cho em là đang đè nén anh, em rất không thoải mái.” Không chỉ là lần này, còn cả năm đó, khi anh ta nhắc đến anh Trác, vẫn là dáng vẻ cực kỳ xem thường.

Lúc ấy anh Trác không có mặt, anh ta có lẽ thể hiện càng rõ, hôm nay anh Trác đã ở trước mặt anh ta, anh ta có lẽ đã kiềm chế một chút sự “xem thường”.

Tôi không dám nói cho anh Trác chuyện năm đó, chỉ có thể nói bây giờ.

Anh Trác lại không hề quan tâm, anh cười một cái, hai mắt nhìn phía trước: “Anh ta đè nén tôi cũng rất bình thường, anh ta là con trai trưởng của nhà họ Thời, con trai thứ hai của vợ cả, tôi và anh ta cùng cha, tôi là con của người phụ nữ bên ngoài của bố tôi.”

Trong lòng tôi lại kinh ngạc thêm lần nữa!

“Bởi vậy, anh ta bảo anh đổi họ, ý chỉ đổi thành họ Thời?”

“Ừ.” Anh Trác nói: “Mẹ tôi mới họ Trác, tôi từ nhỏ đã mang họ mẹ.”

Anh ngừng một chút: “Ở nhà họ Thời, bây giờ có tổng cộng bốn người con trai được thừa nhận, ngoại trừ người em vừa thấy, còn có một anh cả và một anh ba, anh là thứ tư. Anh cả và anh hai là do vợ cả sinh, những người khác đều là khoản nợ phong lưu mà bố anh để lại khắp chốn. Theo thống kê chưa hoàn chỉnh, ít nhất có hơn mười người.”

“Tôi và anh ba tuy rằng được bố thừa nhận, đồng thời đồng ý mang họ Thời, nhưng trong mắt anh cả và anh hai, bao gồm cả những người khác trong nhà họ Thời, bọn anh vẫn là con riêng. Tôi vẫn luôn không đổi họ, chính là muốn chứng mình mình không thua kém gì so với bọn họ.”

“Bây giờ anh đã chứng minh được rồi!” Tôi lập tức nói.

Anh Trác cười, sau đó lắc đầu.