Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 274: Anh ấy sẽ giúp tôi




Cô ta im lặng.

Tôi bắt đầu ăn, 1 giờ 30 phút chiều vào làm, tôi thật sự không muốn phải đói bụng cả một buổi chiều.

“Tôi không cam lòng.” Qua một lúc lâu, cô ta mới nói.

Tôi ngẩng đầu, nhìn cô ta, không hiểu cô ta không cam lòng cái gì.

“Tôi ngưỡng mộ anh ấy rất lâu, không ngờ anh ấy lại ngã vào vòng tay một cô bé.” Cô ta nói.

“Tôi không biết cô đang nói gì.” Tôi bình tĩnh nói.

“Cô cũng không cần chối, từ rất lâu rồi khi cô tới thực tập, tôi đã nhìn ra.” Cô ta nói: “Anh ấy vô cùng để tâm đến chuyện của cô, ánh mắt anh ấy nhìn cô cũng không giống với nhìn người khác.”

Tôi lại nhìn cô ta, mặc dù tôi biết rằng tôi không nên tò mò, nhưng tôi vẫn không nhịn được.

“Cô có lẽ chưa từng thấy dáng vẻ lạnh lùng của anh ấy, ngoại trừ cô, anh ấy đều không cười với người khác.” Cô ta dừng lại một chút: “Nụ cười đó của anh ấy, kiểu đó… tuy rằng đang cười, nhưng trong đáy mắt căn bản không có ý cười, cô hẳn có thể tưởng tượng.”

“Còn cả thư ký Tống, cậu ta cũng vô cùng để tâm đến chuyện của cô.” Thư ký Đinh nói: “Trước cô, cậu ta không phải là chưa từng đưa cá nhân dính vào, còn là em gái họ của cậu ta. Mức độ quan tâm của cậu ta với em gái họ cậu ta cũng không bằng cô, sự lý giải duy nhất chính là người đằng sau cô.”

“Bởi vậy, cô liền sai Chung Giai hãm hại tôi?” Tôi nói đúng những gì trong lòng, cảm nhận được lòng ghen tị đáng sợ của phụ nữ, cũng cảm nhận được sức quan sát nhạy bén của phụ nữ.

Như Trác Hàng, trưởng phòng Thích, bọn họ đều không nhìn ra gì cả.

“Sau đó chắc chắn, là chuyện bản thảo tạp chí kia, tôi ở bên ngoài nổi giận mắng cô, anh ấy đã gọi tôi vào trong. Anh ấy cũng không nói gì cả, nhưng để tôi đứng trong phòng làm việc của anh ấy gần một tiếng đồng hồ.”

“Anh ấy đang ám chỉ cho tôi.” Cô ta dừng lại một chút: “Không, đã được gọi là công khai, cô là người của anh ấy, bảo tôi không được động vào cô.”

Tôi cười một cái: “Mặc dù nghe có vẻ rất có lý, nhưng tôi vẫn không thể không nói, cô đoán sai rồi. Tôi và tổng giám đốc Trác, không có bất kỳ quan hệ nào như cô tưởng tượng.”

“Khương Kha, cô đang sợ cái gì? Cô làm cũng đã làm rồi, hà cớ gì không dám thừa nhận?” Bờ môi cô ta hiện lên một nụ cười lạnh lùng.

“Nếu cô vì kiểu suy đoán này, từ đó sinh ra lòng ghen tị với tôi, lại gửi email bôi nhọ tôi, tôi thật sự cảm thấy… vô cùng tiếc nuối.” Tôi nói: “Cô không thể đuổi tôi đi, ngược lại khiến chính bản thân cô phải ra đi. Cô đã được gì? Không phải là cảm giác khoan khoái vào giây phút gửi email chứ? Tôi đã mất đi điều gì? Cũng chỉ là bị người ta nói ra nói vào mấy ngày, nhưng cuối cùng, tôi lại ngồi ở cương vị của cô.”

“Khương Kha, cô đang đắc ý?”

“Tại sao cô luôn cảm thấy tôi đang đắc ý?” Tôi hỏi: “Cô làm thư ký cho tổng giám đốc Trác nhiều năm, lẽ nào cô không biết anh ấy ghét người có vấn đề về nhân phẩm sao? Chuyện đó của Chung Giai, lẽ nào cô chưa từng nghĩ lại?”

“Ghét người có vấn đề về nhân phẩm?” Dường như nghe được truyện cười tức cười nhất trên thế giới, thư ký Đinh vẫn cười: “Nếu nói nhân phẩm có vấn đề, nhân phẩm của cô có vấn đề nhất mới phải chứ? Quyến rũ chồng của người phụ nữ khác, công khai đi làm ở công ty. Ngoài ra…”

“Chuyện công ty quảng cáo và email, cô cho rằng nếu không phải bởi vì đối phương là cô, tôi và Chung Giai sẽ đi sao? Chỗ làm vốn như chiến trường, không có ai đúng ai sai, chỉ có ai cao tay tài giỏi thông minh hơn.” Thư ký Đinh nói.

“Nếu không có người đàn ông đó, cô cho rằng cô có thể ngồi ở cương vị thư ký tổng giám đốc sao? Cô cho rằng tôi sẽ rời đi? Thứ cô dựa vào, chẳng qua là sự cưng chiều của anh ấy đối với cô. Tôi ngược lại muốn xem thử, loại có sắc mà không có tài như cô, có thể ngồi trên cương vị đó được bao lâu.” Thư ký Đinh nói.

“Được!” Tôi lại một lần nữa bỏ dao dĩa xuống, dùng khăn lau miệng, nhìn cô ta: “Vậy cô nhìn cho kỹ vào! Tôi sẽ làm tốt hơn cô! Bởi vì…”

Tôi cười, sự thương hại đối với cô ta đã giảm xuống đến mức âm: “Tôi có người thầy giỏi nhất thế giới, và người đàn ông yêu tôi nhất trên thế giới… Anh ấy sẽ giúp tôi.”

Tôi nhìn khuôn mặt dần trở nên khó coi, lại buông thêm một câu: “Cảm ơn cô đã mời tôi ăn cơm”, sau đó rời đi một cách oanh liệt.