"Họa nước hại dân?" Tôi chau mày, liếc mắt nhìn trưởng phòng La, "Tôi đẹp như vậy sao?"
"Họa nước hại dân là từ hàm ý!" Trưởng phòng La gằn giọng nói.
"Nhưng gần nghĩa với nó là khuynh quốc khuynh thành." Tôi mỉm cười nói.
"Đi đi đi, nhận bao lì xì rồi thì ra phía sau xếp hàng đi, đừng cản đường lính của tôi." Trưởng phòng La chán ghét vẫy tay bảo tôi đi.
Tôi phải xếp hàng lại.
Sáng hôm đó, chưa quá một giờ đồng hồ, tôi đã nhận hơn 20 bao lì xì, đa phần đều nhận được từ chỗ trưởng phòng La.
Khi tôi trở về phòng làm việc của bộ phận mình thì thấy các đồng nghiệp khác đang mở bao lì xì, tôi cũng ngồi vào chỗ của mình hào hứng mở bao lì xì, trong mỗi bao lì xì có hai mươi nghìn, tổng cộng hơn hai mươi bao, hơn bốn trăm nghìn.
Tính sơ qua thì trưởng phòng của chúng tôi và trưởng phòng La đã dùng vài triệu để phát lì xì, thật là……hào phóng.
Vài phút sau, khi tôi vừa để tiền vào trong ví rồi gấp bao lì xì lại thì nhìn thấy trưởng phòng La bước từ ngoài cửa vào.
Người có thân phận như anh ta, nếu đích thân đến bộ phận của chúng tôi thì tuyệt đối không phải để tìm những nhân viên bình thường như tôi, nhất định là đến tìm trưởng phòng của chúng tôi.
Cả văn phòng im lặng không có tiếng động.
Mọi người đều biết trưởng phòng La và trưởng phòng của chúng tôi không hợp nhau, ngày đầu tiên đi làm, anh ta sẽ không đến phiền phức cho bộ phận của chúng tôi chứ!
Tôi giả vờ làm việc nghiêm túc, tập trung toàn bộ tinh thần nhìn vào màn hình máy tính, nhưng thực tế toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào người trưởng phòng La.
"Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên.
Là trưởng phòng La gõ cửa phòng làm việc của trưởng phòng chúng tôi.
Tôi lén nhìn qua bên đó, nhìn thấy vài đồng nghiệp cũng đang lén nhìn qua, không ai nghiêng đầu qua mà chỉ dùng mắt liếc nhìn.
Đám người này cũng nhiều chuyện như tôi!
Không không không, không phải là nhiều chuyện mà bọn họ cũng giống như tôi hết sức trung thành, sợ trưởng phòng của mình bị trưởng phòng La ức hiếp!
Dù sao thì so về ánh mắt và ngoại hình, trưởng phòng La trông có vẻ dữ dằn hơn.
"Anh đến đây làm gì?" Cửa phòng làm việc vẫn chưa đóng, tôi nghe thấy tiếng của trưởng phòng mình vang lên.
Quả nhiên là một cơn gió lạnh, trưởng phòng của chúng tôi và trưởng phòng La nói chuyện với nhau rất ít khi có lời lẽ tốt đẹp.
"Đòi lì xì chứ gì!" Trưởng phòng La cười hì hì nói, anh ta dựa vào cửa, khoanh hai tay lại, "Người của bộ phận anh lấy rất nhiều bao lì xì của tôi, tôi phải đến tìm anh đòi bao lì xì to để hồi máu chứ."
"Thể diện thì sao?" Trưởng phòng chúng tôi hỏi.
"Không cần nữa." Tư thế dựa vào cửa của trưởng phòng La vẫn không thay đổi.
Trong phòng rất yên lặng, trưởng phòng của chúng tôi không nói lời nào.
Qua một hồi sau, trưởng phòng La lại mở miệng nói: "Lẽ nào đến cả một bao lì xì mà trưởng phòng Thích cũng thấy tiếc?"
Lời này nói xong chưa được ba giây thì dường như tôi nhìn thấy có thứ gì đó nắm lấy phía cổ áo của trưởng phòng La, sau đó là "đùng" một tiếng, cửa đóng lại.
"Chuyện gì thế?" Có người hỏi.
"Hình như là……" Có người trả lời một cách khó khăn, hoàn toàn không dám tin những gì mình nhìn thấy, "Trưởng phòng của chúng ta kéo trưởng phòng La vào!"
"Trưởng phòng của chúng ta đâu có giống người tay chân nhanh nhẹn!" "Ít nhất thì luôn là phe thất thế so với trưởng phòng La."
"Có phải lúc nãy chúng ta nhìn nhầm rồi không, người thật sự kéo trưởng phòng La vào, thật ra là tự anh ta? Anh ta tự nắm cổ áo mình, rồi tự kéo mình vào trong?"
"Anh ta có bệnh à? Đương nhiên là trưởng phòng chúng ta kéo vào rồi, hổ không thị uy, anh sẽ cho tôi là HelloKitty?"
"Lẽ nào trưởng phòng của chúng ta mới là cao thủ trong truyền thuyết?"
"Chuyện này không nói rõ được, thật lo lắng khi trưởng phòng La bước ra sẽ bị mặt mũi bầm tím……"
"Bồ tát phù hộ, trưởng phòng La nhất định phải kiên cường và đại nhân đại lượng, bằng không hai bộ phận của chúng ta nhất định sẽ xảy ra ác chiến!"
Tiếng thảo luận trong phòng làm việc tuy nhỏ nhưng cực kỳ náo nhiệt.
Tôi vừa nghe vừa mỉm cười, sau đó thì báo cho anh Trác.
Anh Trác trả lời rất bình tĩnh: "Mặc kệ bọn họ, chẳng xảy ra chuyện gì đâu, bọn họ vốn là một cặp."