Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 213: Anh còn không biết xấu hổ nói mình già




Ban đêm, anh Trác đặc biệt hung bạo, như loài mãnh thú vậy.

Tôi đầu tiên vẫn yên lặng chịu đựng, sau đó đỉnh núi truyền tới cảm giác vô cùng mãnh liệt.

Chúng tôi làm nhiều lần liên tiếp, cho đến anh không muốn nữa, lúc này tôi mới mềm nằm trong ngực anh.

"Hôm nay thế nào?" Tôi hỏi, đầu ngón tay vẽ vòng vòng ở ngực anh.

"Giấm." Anh nói.

"Tại sao?" Tôi và Trác Hàng căn bản không có gì, hơn nữa anh cũng biết là không có gì.

"Có người theo đuổi em, trong lòng tôi không thoải mái."

Tôi lập tức phì cười: "Lão đại, thứ nhất, đó là con trai anh, thứ hai, em và cậu ấy trong sạch. Từ nay về sau, cậu ấy là người đi đường qua em, em cũng chỉ là người đi đường ngang qua cậu ấy mà thôi."

Anh Trác lắc đầu: "Trước kia chưa từng nghĩ nhìn thấy có người theo đuổi em, trong lòng sẽ khó chịu như vậy, nếu không phải nó là con trai tôi, nói không chừng trong buổi họp hôm trước tôi đã nện cho nó một trận rồi."

Trong lòng tôi lập tức liền ngọt ngào, khóe môi vểnh lên, đầu tựa vào cổ anh.

"Thấy tôi ghen, em vui vẻ như vậy sao?" Tôi nghe anh cười khẽ.

"Đúng vậy! Bình thường muốn hỏi anh một câu có thích em hay không khó như lên giười ấy, hôm nay thấy anh ghen, trong lòng em tự nhiên vui vẻ, giống như nghe chính miệng anh bày tỏ vậy." Tôi cười, hôn thật kêu hai cái lên cổ anh.

"Đồ ngốc!" Anh cười nói, trong giọng nói đều là cưng chiều.

"Em chính là đồ ngốc, chỉ làm đồ ngốc của anh thôi." Tôi hùa theo lời anh.

Bàn tay anh vuốt ve sống lưng tôi, một lát sau mới nghe anh lên tiếng: "Tôi có chút lo lắng cho Tiểu Hàng."

"Sao? Sợ cậu ấy thủy thổ không quen? Hay là không thích ứng được bên kia?" Tôi hỏi.

"Đều không phải." Anh nói. "Nó dường như rất thích em, nếu tôi không đoán sai, em cũng là cô gái đầu tiên mà nó thích."

Tôi nhớ tới tin nhắn Trác Hàng gửi cho tôi cũng nói như vậy, liền nhổm nửa người dậy, nhìn anh, rất nghiêm túc hỏi: "Lần đầu tiên thích một cô gái thì sao?"

"Lần đầu tiên thích một cô gái, vậy chính là mối tình đầu của nó, mối tình đầu khó quên, tôi sợ nó không quên được em, đây là một. Hai là, lần đầu tiên nó thích một cô gái, lại bị từ chối, tôi sợ nó sẽ có bóng ma trong lòng." Anh Trác nhắm mắt lại, một tay xoa xoa chân mày, dáng vẻ rất mệt mỏi.

Tôi đưa tay, thay tay anh xoa xoa.

"Sẽ không nghiêm trọng như vậy chứ?" Tôi từ tư thế nằm trên người anh, đổi thành ngồi trên người anh.

"Tôi chỉ là lo lắng." Anh Trác nói. "Cũng may thời gian có hai năm, hy vọng nó có thể thoát ra."

Tôi "ừm" một tiếng, chợt có hứng thú, nói đùa: "Nếu không, anh nhường em cho cậu ấy, cậu ấy sẽ không có bóng ma tâm lý nữa?"

Anh Trác đột nhiên mở mắt ra, sau khi nhìn thấy nụ cười trên mặt tôi, cũng nở nụ cười, ấn tôi vào trong ngực: "Không cho, em là của tôi."

"Ừm, em là của anh. Miễn là anh cần em, cả đời này của em đều là của anh. Anh Trác, em còn muốn..." Tôi nắm thân thể.

"Trước kia là ai nói không cần?" Anh Trác cười, hai tay đi xuống, anh nghiêng đầu, nhắm hai mắt hôn tôi: "Muốn thì tự mình làm, tôi tuổi tác đã cao, không động được."

"Xì, anh còn không biết xấu hổ nói mình già rồi sao?" Tôi hôn cằm anh, một đường tuột xuống.

Rất nhanh, tôi nghe tiếng anh động tình...

Mãi một lúc sau, tôi mới lại nằm trên người anh: "Thích không?"

"Thích." Anh hôn trán tôi. "Tiểu cầm thú, tôi rất lo sau này tôi già rồi, không thỏa mãn được em thì làm thế nào?"

"Anh Trác làm sao sẽ già chứ? Cho dù là già rồi, em nằm ở bên cạnh anh, cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc."