Ngồi trên xe lửa, lòng tôi nôn nóng sốt ruột như tên bắn, muốn nhào vào ngực anh, muốn hung hăng hôn anh.
Tôi không kiềm lại được nỗi nhớ, kích động đến mức ngay cả gửi tin nhắn cũng lười, trực tiếp gọi điện thoại cho anh.
"Tiểu Như." Giọng của anh truyền tới, vẫn nhu hòa như vậy.
Nghe giọng anh giống như đang trên đường.
"Anh Trác, em đang trên xe lửa, mấy tiếng nữa sẽ về đến nhà." Tôi thấp giọng nói.
Tôi nghe thấy anh cười khẽ, sau đó lại hỏi tôi: "Mấy giờ, tôi tới đón em."
Tôi nhanh chóng tính thời gian một chút, buồn buồn nói: "Hơn năm giờ sáng một chút. Thôi bỏ đi, quá sớm, lúc đó em sẽ đón xe về nhà, anh không cần tới đón em đâu."
Anh "ừm" một tiếng: "Xem thế nào đã."
"Anh mau ngủ sớm đi, ngày mai còn công việc mà!" Tôi nói. "Sau khi về nhà em sẽ ngủ bù, nếu tối mai cả hai có thời gian thì cùng nhau ăn cơm."
"Được." Anh cười, lại dặn dò thêm. "Trên đường nhớ chú ý an toàn". Dứt lời liền cúp điện thoại.
Trước lúc anh tắt máy, tôi lại nghe thấy giọng Trác Hàng: "Ba, Tiểu Như là ai..."
Sau khi tắt điện thoại, trái tim tôi đập "pưng pưng" một lúc lâu. Tôi quên mất bên cạnh anh Trác còn có Trác Hàng – quả bom hẹn giờ kia, sao tôi có thể quên được kia chứ? Nếu cậu biết Tiểu Như là tôi, nhà họ Trác có phải sẽ chấn động hay không?
Đêm hôm đó, trăng rất sáng, rất tròn.
Tôi ngồi trên giường, ngắm ánh trăng hồi lâu, giấc ngủ cũng mang theo hương vị ngọt ngào.
Sau đó, tiếng đồng hồ báo thức vang lên, ai đó cũng bật radio trong buồng xe, lúc này tôi mới vội vàng thức dậy, kéo rương hành lý xuống, đứng ở cạnh cửa xe, chuẩn bị xuống xe.
Thành phố dường như mới tỉnh dậy từ giấc mộng, nắng ban mai mông lung bao phủ khắp mọi nơi.
Nơi này có đường phố tôi quen thuộc, có người đàn ông tôi yêu nhất, có nhà tôi. Một khắc kia, tôi cảm thấy mọi thứ vô cùng tốt đẹp.
Tôi lấy điện thoại ra, trước khi xe lửa dừng hẳn, gửi cho anh Trác một tin nhắn: anh Trác, em về rồi.
Không có ai trả lời, tôi cũng không thất vọng.
Lúc này vẫn còn sớm, anh chắc hẳn vẫn đang ngủ say.
Vậy nhưng, khi tôi theo dòng người kéo hành lý ra trạm đợi xe, tôi lại nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc của anh Trác.
Anh mặc áo sơ mi màu xám tro, dựa người vào cửa xe, cầm điện thoại di động trên tay nhìn tôi cười.
Tôi nằm mơ cũng không nghĩ tới, giờ khắc này tôi có thể nhìn thấy anh.
Không phải anh nói để xem xét sao? Không phải không trả lời tin nhắn sao?
Tôi đứng tại chỗ, bình tĩnh nhìn anh.
Thời gian dường như vào lúc này cũng dừng lại.
Một lúc sau, tôi chợt bỏ lại hành lý, liều mạng chạy về phía anh.
Anh hơi bước về trước một bước, mỉm cười giang rộng hai cánh tay, ôm chặt tôi vào lòng.
"Anh Trác, em về rồi!" Hai tay tôi vòng qua ngang eo anh.
"Chào mừng em trở về." Anh xoa xoa tóc tôi.
Chúng tôi ôm nhau hồi lâu, lúc này anh mới buông tôi ra, bảo tôi lên xe, mình thì đi về phía hành lý tôi ném lại trên đường, xách về bỏ vào cốp xe.
"Không phải nói xem tình hình rồi mới đón em sao?" Tôi mừng không kể xiết.
"Tình hình là nhớ em không chịu nổi, đành phải chịu mệt mỏi đi một chuyến." Anh ngó tôi một cái, giọng nói có vẻ bất đắc dĩ, tiếp đó thuần thục nổ máy, kéo cần gạt số, đánh tay lái phóng xe đi.
"Chỗ nào nhớ em chứ?" Tôi nghiêng đầu nhìn anh, dung mạo anh tuấn đó, nhìn cả đời cũng không chán.
"Chỗ này." Anh chỉ vào tim mình.
"Hay là ở đây?" Tôi hắng giọng, ánh mắt đầu tiên liếc qua khuôn mặt anh, sau đó lại chậm rãi dời xuống, đến vị trí nào đó thì dừng lại.
Lẳng lặng chờ.