Ý nghĩ một mình đi ra ngoài một chút bắt nguồn đầu tiên từ lúc hát bài hát kia.
《 Chiếc lá 》của A Tang.
"Cô đơn, là sự hoan lạc của một người; Hoan lạc, là sự cô đơn của nhiều người..."
"Tôi một mình ăn cơm, đi du lịch cũng một mình. Vừa đi vừa nghỉ muôn nơi..”
"Tình yêu vốn dĩ bắt đầu từ sự bầu bạn. Nhưng lâu dần tôi cũng quên mất, lúc đầu làm sao để có người kề bên..”
Tôi muốn một mình đi một đoạn đường.
Không có xô bồ, không có ái tình, không có bài vở, không có đi làm kiếm tiền. Trong hồng trần vời vợi này tôi chỉ muốn làm một người qua đường không có gì ràng buộc...
"Định đi đâu?" Trác tiên sinh hỏi.
"Thành phố F." Tôi nói.
"Thành phố F cách đây không xa." Trác tiên sinh dừng một chút: "Tôi có thể dành thời gian lái xe đưa em đi, tôi rất quen thuộc nơi đó."
Cùng đi với Trác tiên sinh...
Đúng vậy, tôi rất động lòng.
Nhưng mà lần du lịch này chỉ thuộc về một mình tôi, là một người vừa tốt nghiệp như tôi, thế nên tôi kiên quyết từ chối.
"Dự định khi nào đi?" Anh hỏi.
"Sáng sớm ngày mai." Tôi đáp.
"Lúc nào về?"
"Nửa tháng sau."
"Đủ tiền không?"
"Đủ, tiền anh cho em chưa từng dùng."
"Ra ngoài thì mang theo nhiều tiền một chút, đừng tiếc tiền." Anh nói: "Trong ngăn kéo bên phải tủ đầu giường ở nhà có tiền mặt đấy, hình như trước giờ em không biết thì phải, tự mình lấy dùng đi."
"Hôm nay anh không đến sao?" Tôi không muốn nói đến tiền bạc, mỗi lần nói đến tiền thì tôi sẽ không tự chủ được mà nghĩ đến quan hệ của tôi với anh.
"Hôm nay tôi đánh muộn lắm." anh nói.
Tôi "vâng" một tiếng rồi cúp điện thoại, trong lòng thấy trống rỗng.
Căn hộ nhỏ này rõ ràng không lớn, nhưng tôi vẫn thấy hiu quạnh. Nhà, cho dù có lớn thế nào hay là nhỏ bao nhiêu thì đều cần hai người ở. Hai người, mới là nhà.
Tôi bắt đầu sắp xếp hành lý.
May mà đang hè nên quần áo rất giản dị. Vali của tôi không lớn nhưng cũng xếp đủ bảy, tám bộ quần áo.
Tôi còn mang theo một quyển sách.
Không phải là những quyển sách tham khảo mà Trác tiên sinh mua cho tôi kia, cũng không phải những quyển mà người ta thích mang theo như 《Thánh kinh 》hay kinh Phật mà là 《Tình nhân 》của Đỗ Lạp Tư.
Trong ngăn tủ đầy sách ấy, tôi chỉ thích mỗi cuốn này.
Ban đêm, Trác tiên sinh đến.
Đang lúc mơ màng thì tôi ngửi được một mùi hương quen thuộc, đường vân da dẻ của anh lướt qua lòng bàn tay tôi.
Tôi nhắm mắt lại hôn môi với anh, cảm thụ sự nóng bỏng khi anh tiến vào bên trong tôi.
"Không phải bảo không đến sao?" Hai tay hai chân của tôi như bạch tuộc mà quấn lấy người anh.
"Chỉ nói là đánh đến khuya thôi mà." Anh đỡ tôi, động tác rất chậm rãi, ra sức ma sát: "Vốn đang lái xe về nhà nhưng nhớ đến em phải nửa tháng sau mới trở lại nên tôi đến đây."
"Đồ sói đói!" Tôi cười nói, thân thể cũng chủ động phối hợp với anh.
Anh hôn tôi, tôi cũng hiểu rõ anh, biết làm sao để anh thoải mái hơn nữa...
Đêm ấy chúng tôi cũng không làm quá mãnh liệt, trước sau đều dùng một tốc độ chậm rãi, mỗi một động tác đều vào rất sâu, vô cùng dễ chịu, phảng phất như linh hồn cũng có thể bay lên.
Đến sáng hôm sau khi tôi tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy anh.
Vẻ mặt người đàn ông ngủ say xem ra chẳng hề phòng bị gì, khiến tôi sa vào mê hoặc. Tôi cười, vô cùng nhẹ nhàng đặt xuống môi anh một nụ hôn.
Như hoa tuyết rơi xuống cánh hoa.
Đang định rồi đi thì eo tôi bị kéo lại, cả người ngã vào trong lòng của anh.
Anh ôm lấy eo tôi, hôn hôn lên trán tôi: "Đi ô tô hay tàu lửa? Tôi đưa em đi."
"Không muốn." Hai tay tôi chống hai bên người anh: "Đã nói du lịch một người thì tất nhiên từ đầu đến cuối đều là một người hết chứ, em muốn tự mình đến nhà ga."
Anh cũng không cố chấp, chỉ gật gật đầu, bàn tay lớn mơn trớn làn tóc dài của tôi, trong đôi mắt lộ ra một tia luyến lưu: "Nhớ về sớm một chút."