Ngắt điện thoại ba xong thì tôi nở nụ cười, ngã cả người xuống sofa.
Tôi không muốn khóc, thế nhưng nước mắt lại nhịn không được mà chảy dài xuống.
Gửi cho ba tin nhắn kia chỉ muốn đơn giản thông báo cho ông biết rằng tôi tốt nghiệp rồi. Nhưng không ngờ rằng thứ ông ấy để ý lại là ba trăm triệu.
Từ trước đến nay ông ấy không đối xử tốt với tôi thì tôi nghĩ có lẽ vì ông ấy quá quan tâm mẹ tôi mà thôi, mẹ tôi rời đi đã mang đến cho ông ấy đả kích quá nặng nề.
Sau đấy ông ấy lại cùng dì Tống đưa ra con số ba trăm triệu, tôi lại nghĩ bởi vì ông ấy không lay chuyển được dì Tống mà thôi vì trong cái nhà này thì dì Tống có tiếng nói rất lớn sau ba tôi.
Bây giờ, chỉ là một tin điện thoại, ba tôi...
Ai, trong lòng ba tiền còn quan trọng hơn cả tôi nữa!
Chuyện trở về căn hộ nhỏ tôi chưa nói cho Trác tiên sinh nghe.
Sau khi ngắt điện thoại của ba tôi thì hình như qua hơn một tiếng tôi mới gửi một tin nhắn cho anh.
“Chú Trác.”
Không có lời thừa thãi nào.
Mấy phút sau điện thoại tôi đổ chuông.
Nhìn hai chữ "Dượng cả" thì thoáng chốc tôi lại nở nụ cười.
Lúc thực tập ở công ty của anh, do sợ người khác phát hiện ra mối quan hệ của tôi với anh nên đã sửa tên thành "Dượng cả", không biết tên tôi trong danh bạ của anh là gì nữa.
"Alo?" Tôi nhận điện thoại.
"Có chuyện gì tốt à, sao vui thế?” Giọng của Trác tiên sinh truyền đến từ bên kia điện thoại.
Trong lòng tôi cả kinh, thì ra trong thế giới của tôi, dù ba tỏ thái độ khắc nghiệt với tôi thì căn bản cũng không đuổi kịp được một chi tiết nhỏ nào của tôi với Trác tiên sinh.
"Chú Trác, em tốt nghiệp rồi."
"Biết em tốt nghiệp mà, em về nhà rồi à?"
Tôi "vâng" một tiếng, đúng lúc này thì đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng xào bài mạt chược, giọng của mấy người đàn ông khác, còn pha thêm tiếng trêu chọc của phụ nữ nữa.
Lòng tôi thắt lại, trong đầu nháy mắt đã xuất hiện một cảnh tượng thế này: Một căn phòng tràn ngập sương mù, có bốn người đàn ông ngồi ở bốn cạnh bàn vuông, phía sau mỗi người còn có thêm một phụ nữ xinh đẹp rực rỡ.
Các cô ấy một là dựa vào mấy người đàn ông, hai là tựa đầu lên vai của mấy gã, và ba là đút những miếng trái cây đã được gọt kỹ cho mấy tên đàn ông kia ăn...
Trong chớp mắt này tôi rất muốn hỏi: Chú Trác, anh ở đâu thế? Chú Trác, anh đang ở với ai? Chú Trác, bên cạnh anh có phụ nữ ư?...
Lời đã đến bên miệng nhưng làm sao cũng không thốt ra được.
"Nhớ tôi rồi?" Giọng nói của Trác tiên sinh lại truyền đến.
Tôi rầu rĩ "dạ" một tiếng thì lập tức nghe được Trác tiên sinh nhỏ giọng nói với người bên cạnh rằng: "Đánh giúp tôi vài ván."
"Được." Giọng nói của một người phụ nữ vang lên hoàn toàn khớp với trong tưởng tượng, rất trẻ trung.
"Tiểu Như, sao thế?" Lúc giọng Trác tiên sinh vang lên lần nữa thì đã xung quanh đã không còn mấy tiếng ầm ĩ nữa. Tất nhiên, anh đã ra khỏi căn phòng kia rồi.
"Em ghen!" Có lẽ bởi vì không còn ai ở bên cạnh anh nữa nên tôi nói thẳng ra
Cảm xúc của con người rất kỳ lạ, và cảm giác giữa người với người cũng rất kỳ lạ. Tôi với Trác tiên sinh rõ ràng cách một cái điện thoại không nhìn thấy nhau, cách cả không gian nhưng tôi vẫn như cũ có thể cảm giác được anh đang rất vui.
Ông chắc chắn đang cười, khoé môi hơi nhếch lên, đường hằn má nhàn nhạt gợi cảm đến chết đi được.
"Đồ bình dấm nhỏ!"
Quả nhiên lúc giọng nói của anh vang lên thì còn mang theo ý cười.
Anh không giải thích, nhưng tôi nhớ lúc trước anh từng nói rằng kể từ khi quen tôi thì anh không còn ngủ với người khác nữa.
Ghen tuông chua chát bỗng giảm bớt đi, vì nỗi ưu tư vừa rồi mà tôi cảm thấy buồn cười.
"Em có sắp xếp gì chưa?" Trác tiên sinh hỏi: "Đến công ty làm luôn hay là xả hơi một thời gian đã?"
"Em muốn đi ra ngoài một chút." Tôi nói xong rồi dừng một lát: "Một mình."