Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 180: Nhớ anh rồi




Sau khi rời khỏi phòng tắm, việc tôi làm chuyện đầu tiên là kéo rèm cửa sổ, sau đó bật đèn.

Tôi không muốn sau khi Trác tiên sinh đi vào lại nhìn thấy một màn đen tối, càng không muốn lúc chúng tôi làm chuyện đó bị người khác nhìn thấy.

Làm sushi cũng không khó, nhất là loại sushi cơ bản cho gia đình này, lại càng đơn giản.

Trứng ốp lết, cắt thành miếng dài đều, chân giò hun khói và rau xà lách cắt thành khúc, cá viên càng cua cho vào nước sôi nấu chín, trộn cơm đã nấu chín sau đó cho thêm vào đó một chút dấm táo chua, rắc muối, sau đó trải tấm rong biển ra sau đó cuốn chắc tay liền hoàn thành thành phẩm rồi.

Lúc Trác tiên sinh mở cửa rồi đóng cửa, tôi vừa mới trộn cơm xong, đang đổ dấm táo vào.

"Tiểu Như, em về rồi à?" Tôi nghe thấy giọng nói của anh truyền tới: "Sao không kéo rèm cửa lên?"

"Em về rồi!" Tôi khoan khoái nói: "Em vừa tắm rửa nên đóng rèm cửa lại!"

Tôi nghe thấy anh cười nhẹ: "Không phải là em đang khỏa thân chứ?"

Tôi không xoay người, không nhìn anh nhưng cảm nhận vô cùng rõ ràng rằng ánh mắt của anh đang dừng ở trên lưng tôi, khiến cho tấm lưng của tôi nóng bỏng lên, hô hấp của tôi liền bắt đầu dồn dập.

"Nào có?" Tôi cúi đầu, dùng đũa trộn cơm, làm như vẫn thở đều: "Rõ ràng là em đang mặc quần áo."

"Em mặc như vậy, khác gì không mặc đâu?" Giọng của anh thật trầm, mang theo sự khàn khàn đặc trưng, vang lên từ sát phía sau lưng tôi.

Đôi môi của anh ngậm chặt thùy tai của tôi, hơi thở nóng rực phả vào cổ, hai tay vòng lên từ phía sau ôm trọn eo tôi, phủ ở trên nơi mềm mại.

Hơi thở của tôi lập tức ngừng lại.

Người đàn ông này, bất luận là tôi thân mật với anh bao nhiêu lần, anh vẫn luôn dễ dàng làm tôi động tình như vậy.

"Nhớ anh rồi sao?" Anh hỏi.

Nụ hôn ẩm nóng trượt từ vành tai của tôi đến cổ, trằn trọc mút.

Tôi cảm giác được cơ thể phía sau lưng tôi biến hóa, nghe được âm thanh của anh, ngửi được mùi của anh, cảm thấy cơ thể của mình mềm ra, tay đang trộn cơm cảm thấy không có sức.

Tôi "a" lên một tiếng, vốn chỉ nghĩ rằng sẽ biểu đạt cảm xúc nhớ nhung bình thường nhưng một chữ này thoát ra khỏi miệng, ngay cả bản thân tôi cũng không chịu nổi âm thanh ngọt ngấy ấy.

Đối với khát vọng của anh, cơ thể tôi lại thành thật tới như vậy.

Anh xoay người tôi lại, tôi liếc mắt liền nhìn thấy ánh lửa trong mắt anh, ngay sau đó là một trận mưa hôn.

Anh đặt tôi lên bàn bếp, một tay nâng giữa lưng tôi, cả người ép xuống.

Nụ hôn triền miên, gấp gáp chiếm lấy.

Phía sau lưng tôi là gạch men sứ lạnh lẽo, phía trước lại nóng như lửa đốt.

Ở giữa băng và lửa, tôi như một con thuyền nhỏ, lần lượt nâng cao lên rồi lại hạ xuống thấp, triền miên trong gió bão.

Tôi muốn người đàn ông này, tất cả cả anh.

Cơ thể anh, linh hồn của anh.

Tôi nghĩ rằng, cả đời này, ngoại trừ anh, có lẽ sẽ không có người đàn ông nào khác có thể cho tôi sự thỏa mãn này.

Sau một hồi vui vẻ. thắt lưng và bụng của tôi đều là mồ hôi.

Anh không thoát ra, đầu chúng tôi vẫn kề bên nhau, cơ thể gắn với cơ thể, trằn trọc hôn môi, hưởng thụ dư vị cuối cùng.

"Tiểu yêu tinh này, còn chưa thỏa mãn sao?" Anh cười nhẹ với tôi.

Đùi tôi vòng ngang hông anh, tuyệt không để anh rời đi.

Tôi cúi đầu "ưm" một tiếng: "Muốn luôn luôn như vậy."

Anh lại cười, liếc mắt sang phía bên cạnh tôi: "Mau buông tôi ra, tôi còn chờ ăn sushi em làm!"

"Anh về sớm vài phút." Tôi cau mày.

"Sao lại thế?" Anh hỏi.

"Nếu anh về chậm một chút nữa, em đã làm xong sushi rồi, chúng ta có thể cứ như vậy, em đút cho anh ăn. Chờ đến lúc ăn xong, anh lại có sức rồi." Tôi nói, tiếc nuối nhìn chỗ cơm còn chưa trộn xong bên cạnh.

"Tiểu cầm thú này, sao trong đầu em lại đen tối như vậy?" Cằm anh nhấc lên, hôn lên môi tôi.

"Anh mới là cầm thú ấy, anh nhìn xem, quần áo của anh cũng chưa cởi liền đã không nhìn được rồi!" Tôi cười, người đàn ông này, nửa người trên y phục hoàn chỉnh, nửa người dưới sợi dây cũng chẳng có.

"Vừa nãy là ai quyến rũ ai?" Lòng bàn tay đặt trên áo ngủ lướt qua sống lưng của tôi.

"Đương nhiên là anh quyến rũ em, em cái gì cũng chưa làm." Tôi cười, cánh tay đặt trên cổ anh lại càng siết chặt.

"Không muốn xuống thật sao?" Anh hỏi.

"Vâng." Tôi tội nghiệp gật đầu.

"Vậy em ôm chặt tôi." Anh nói.

Tôi sung sướng ôm anh càng chặt.