Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 179: Tôi bảo cô ta cút đi




Ở bộ phận của tôi, Chung Giai được xem như là cốt cán.

Ngày cô ấy từ chức, có rất nhiều người hỏi cô tại sao, cô ấy chỉ cười mà nói với chúng tôi rằng cô ấy muốn đổi nơi khác, có một công ty đang mời cô ấy về làm, trả lương cao gấp đôi.

Cô còn nói, nếu ngày sau chúng tôi muốn nhảy việc thì có thể đến tìm cô ấy.

Mọi người đều cười, nói: “Cô nhớ lấy lời cô vừa nói nhé, sau này chúng tôi đến tìm cô cô lại nói là không quen đó nha.”

Ngày cô ấy rời đi, không khí vui mừng, rộn ràng, nhưng tôi nhìn rất rõ cô ấy rũ mi mắt. Phấn trang điểm dày cộp cũng không thể che đi được. Tôi nghĩ những người khác cũng thấy như vậy.

Cô ấy rời đi, nói là từ chức không bằng nói là bị sa thải.

Cô từ chức trước đó mấy ngày, trưởng phòng có gọi cô ấy lại nói chuyện, cô cũng tìm gặp trưởng phòng mấy lần.

Nói là từ chức, chẳng qua là cho cô ấy chút thể diện.

Ngày đó, tôi nghe thấy tiếng gõ lạch cạch bàn phím máy tính, nhất định là có người đang lén lút nói chuyện riêng, không ai chủ động đến tìm tôi, tôi đành đi tim Trác tiên sinh.

“Báo cáo sếp, Chung Giai đã nghỉ việc rồi.”

“Tôi biết rồi!”

“Vừa mới nghỉ việc, anh làm sao biết được?”

“Đơn từ chức đã đưa đến mấy ngày rồi, tôi làm sao lại không biết. Công ty có người nghỉ việc, tôi đây còn phải ký đơn.”

“Vậy thì... anh có biết nguyên nhân thực sự là vì sao không?”

“Biết!”

Trác tiên sinh nói 1 chữ “biết”, tôi đợi rất lâu nhưng vẫn không nói gì thêm, chỉ có thể mặt dày hỏi thêm: “Là vì sao?”

“Tôi bảo cô ta cút.”

Tôi bảo cô ta cút...tôi bảo cô ta cút...tôi bảo cô ta cút...

Mấy từ này giống như máy ghi âm được bật đi bật lại, vang lên trong đầu tôi.

“Tại vì sao?”

Một lúc lâu sau tôi mới lên tiếng hỏi, trong lòng dường như đã có câu trả lời, cần nhanh chóng chứng thực lại.

“Em thật sự không biết?” Anh hỏi.

“Em không biết đáp án liệu có giống như em đang nghĩ tới hay không?” Tôi trả lời.

“Giống.”Anh ấy đáp lại.

Trong lòng tôi nghĩ rằng, anh ấy biết tôi bị Chung Giai và thư ký Đinh hãm hại nên mới đuổi việc cô ấy.

Còn sư thực liệu có đúng như thế không?

“Trác tiên sinh....” Tôi phát ra ba từ này.

“Được.” Anh ấy đáp.

Tôi ngồi trước máy tính, nhìn chữ “được” mà anh ấy vừa mới trả lời, suy nghĩ rất lâu, anh ấy thực sự hiểu được ý của tôi sao?

“Anh có biết em muốn nói gì không?” Tôi hỏi lại.

“Không phải là muốn mời tôi “ăn” em sao?” Anh đáp lại.

Hai mặt tôi nóng bừng, liền giơ tay lên sờ mặt, quả nhiên rất nóng, rất nóng...

Tôi lặng lẽ tắt QQ, đang trong giờ làm việc mà nói chuyện yêu đương, lại còn nói những lời đen tối như vậy thật là quá kích thích rồi.

Buổi chiều tan làm, anh ấy cũng không có kêu tôi đợi mà bảo về trước.

Mỗi lần anh ấy đến chỗ tôi, tôi đều vui như Tết, tôi liền đi ra cửa hàng, mua một bộ váy ngủ màu đen xuyên thấu, rồi đi siêu thị mua ít nguyên liệu làm sushi.

Sau khi về nhà, tôi cắm cơm, rửa nguyên liệu làm sushi sau đó bước vào phòng tắm, tắm rửa một lượt.

Nấu ăn đối với tôi mà nói thì chỉ có món sushi là món chính, còn đối với Trác tiên sinh, món chính chính là tôi.

Viết đến đây, tôi thấy mình giả dối quá rồi.

Đối với tôi, sushi chỉ là món phụ, còn Trác tiên sinh mới là món chính.

Sau khi tắm gội xong, tôi xịt một chút nước hoa mà Trác tiên sinh thích, mỗi lần xịt loại nước hoa này, thú tính của anh ấy lại nhiều thêm.

Sau đó, tôi thay bộ váy vừa mới mua.

Làn da trắng tuyết, đường cong hoàn mỹ như ẩn như hiện sau làn váy, tôi cười nghĩ đợi một lúc nữa chắc anh ấy sẽ lại nói tôi là yêu tinh mất.

Tôi thích dáng vẻ mất kiềm chế của anh ấy.

Tôi thích anh ấy vừa nghiến răng nghiến lợi nói tôi là yêu tinh vừa đòi tôi.

Tôi thích mọi thứ của anh ấy.