Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 143: Cô vẫn đang giận tôi đấy à




Công trường rất lớn, có chỗ thì đang đào móng, có chỗ thì đang dựng cốt thép, có chỗ thì đã bắt đầu xếp gạch, các loại xe đào đất đi đi lại lại, vô cùng bận rộn.

“Ê, hai đứa nhóc này tới đấy làm gì?” Vừa bước vào công trường vài bước, liền có người chỉ vào chúng tôi kêu lên.

Trác Hàng lập tức lớn tiếng báo tên công ty, đồng thời cũng móc thẻ công tác từ trong túi ra.

Người vừa gọi chúng tôi liền vẫy tay kêu chúng tôi qua đó, từ trong cửa phòng lấy cho chúng ta hai cái mũ bảo hộ: “Nào, đội vào! Hai người đợi một lát, tôi tìm ai dẫn hai người đi, ở đây rất nguy hiểm, đừng có đi lung tung.”

Một lát sau có một người có vẻ là đốc công đi đến, nhìn chúng tôi một lượt rồi nói với Trác Hàng: “Lần trước cậu đến cùng tổ trưởng Trương nhỉ, đi thôi, để chúng tôi dẫn hai người đi quan sát. Sau này có ai khác đến nữa, nhớ tìm người dẫn đường cho mấy người.”

Chúng tôi cảm ơn ông ta, rồi liền mỗi người một bên đi theo bên cạnh ông ta.

Trác Hàng giới thiệu qua một chút với vị đốc công, nói chúng tôi là nhân viên mới của công ty, cần phải làm bản báo cáo kế hoạch, nên phải đến đây để tìm hiểu kĩ hơn về khu chung cư mới này.

Vị đốc công đó cũng không vì chúng tôi là người mới mà coi thường chúng tôi, ngược lại còn nghiêm túc giảng giải cho chúng tôi.

Chỗ nào là cửa hàng, chỗ nào là nhà ở, một tầng có bao nhiêu phòng, phòng thì có những loại hình nào…

Tôi thì rất muốn lấy bút vở ghi chép lại, nhưng tiếc là dưới chân bước thấp bước cao đều là bùn đất.

Rất nhiều chỗ do trời mưa, hay do phun nước mà đều biến thành bùn lầy, lúc đi đường tôi còn phải để ý để tránh không dẫm vào các vũng nước.

Trác Hàng dường như hiểu được ý nghĩ của tôi: “Cô không cần phải ghi, đợi về công ty, tôi cho cô bản đồ.”

Lúc nói câu này xong thì anh ta đã đi đến cạnh tôi.

“Anh không sợ tôi tiết lộ bí mật hả?” Tôi hỏi.

“Nếu cô đã được chuyển đến tổ dự án của chúng tôi, thì có nghĩa cô là người có thể tin tưởng được, ba người tổ trưởng còn không sợ lộ bí mật, tôi sợ cái gì?” Anh ta trả lời.

“Anh nói cũng đúng.” Tôi gật đầu.

Quan hệ của tôi với Trác tiên sinh là gì chứ, tôi chỉ ước sao anh ấy có được những gì tốt nhất, sao có thể để lộ bí mật? Mà cho dù tôi có muốn tiết lộ bí mật, cũng không biết nói cho ai.

“Tôi cũng thấy hơi kỳ, một thực tập sinh mới đến như cô, làm sao mà lại vào được tổ dự án của chúng tôi? Tổ dự án của chúng tôi đều là các nhân viên lâu năm và trung thành với công ty.” Trác Hàng hỏi.

“Anh đây là đang hoài nghi độ trung thành của tôi đấy à?” Tôi hỏi lại, ánh mắt nhìn anh ta một cách lạnh lùng, “Mà nói gì đi chăng nữa thì chẳng phải anh cũng là thực tập sinh hay sao? Thế anh làm sao mà vào được tổ dự án?”

“Tôi khác với cô!” Anh ta nói, “Tôi có cách riêng, sau khi tốt nghiệp tôi chắc chắn sẽ làm ở công ty này!”

“Hửm?” Tôi liếc anh ta một cái, cũng chẳng hề tò mò, chỉ thuận lời anh ta mà nói, “Thế thì tôi cũng có cách riêng thôi.”

“Cách gì?”

“Cách riêng.” Tôi nhấn mạnh chữ “riêng”, nghe như thể đang dùng lời của anh ta trả lời anh ta.

Anh ta quả nhiên không hỏi nữa.

Lại đi thêm một đoạn, “Giờ thì cô biết sao tôi nói bộ đồ cô mặc không hợp rồi chứ?”

Tôi cúi đầu, lại nhìn vào đôi giày của mình, mũi giày với thân giày gần như chẳng nhìn ra được nữa rồi, trên tất cũng dính bao nhiêu bùn đất.

“Lúc đầu tôi không biết là phải đến công trường, sau này tôi sẽ chuẩn bị một đôi ủng đi mưa để sẵn ở công ty.” Tôi nói.

Đi một vòng quanh công trường, bởi vì thỉnh thoảng còn dừng lại nghe đốc công giới thiệu, nên đi còn lâu hơn lúc chúng tôi đi vòng quanh bên ngoài, đợi đến lúc chúng tôi trở ra, đã là hơn 1 tiếng rưỡi sau rồi, công nhân trên công trường cũng bắt đầu ăn cơm.

Dù tôi không chê cơm ở công trường, nhưng mà chuyện chủ động đi xin cơm thì tôi không làm được.

Đứng ở bên đường, dùng giấy lau sạch lớp bùn trên giày.

Mặc dù vẫn có vẻ bẩn, nhưng không đến nỗi cả giày đều là bùn.

KFC mua lúc sáng cũng không ăn được nữa, nơi rửa tay thì ở bên trong nơi đang thi công, giờ mà đi thêm lần nữa, ra lại phải lau giày.

“Anh có số điện thoại của tài xế không? Nhờ anh ta chở chúng ta đến mấy khu đất lớn xem đi?” Tôi hỏi.

Anh ta gật đầu, liền gọi điện thoại cho tài xế, hỏi tôi: “Cô vẫn đang giận tôi đấy à?”